Friday, March 29, 2013

THIỀN

THIỀN LÀ GÌ?
Thiền Là DỪNG

Phật Guatam, người sáng lập ra Thiền, định nghĩa nó trong một từ: DỪNG

Câu đầy đủ là: Tâm trí điên khùng không dừng.
Nếu nó Dừng, đó là Thiền.
Những lời sau đây chỉ có tính gợi mở:
Hít vào, thở ra là Thiền,
Vợ chồng hài hòa là Thiền,
Ngồi nán lại ngắm con ngủ là Thiền,

Thursday, March 28, 2013

LÀM LỄ LÊN ĐỒNG TẬP THỂ ĐỂ CẮT ĐỨT KHÍ QUẢN KẺ THÙ

Nguyễn Việt Nữ
Đó là tình trạng đã, và hiện đang xãy ra trên đảo quốc Triều Tiên.

Nam Hàn theo Tây phương, được Mỹ tích cực viện trợ sau chiến tranh và dân chúng cần cù làm việc, họ đã đưa đất nước văn minh như ngày nay.
Còn Bắc Hàn thì cứ như Bắc Việt Nam, đeo theo Liên Xô, Trung Cộng, rồi còn leo thang chế tạo vũ khí, nói nôm na cho dễ hiểu là nhà nước đã bắt dân “Ăn đạn thay cơm”!

Monday, March 25, 2013

CÔNG “TRỒNG NGƯỜI” BẰNG PHÂN MÁC-LÊ

Nguyễn Việt Nữ - Đó là câu trả lời thời sự nhất, đúng lịch sử nhất để hồi âm Giả sư Dương Trung Quốc, đại biểu quốc hội Việt Nam XHCN khi ông đón giao thừa âm lịch 2013,  kể rằng nhân đoc sách của Trần Dân Tiên mà tìm thấy người “Vĩ đại” và hỏi: “Hồ Chí Minh là ai?” để lôi lại thời cướp chính quyền năm 1945.

Thời sự nhất: vì nhìn tứ trụ Sang-Trọng-Hùng-Dũng là thấy công “Trồng người” bằng phân đảng Mác-Lê của  Hồ Chí Minh ngay. Nghĩa là ông vỗ ngực Trần Dân Tiên nói rằng Hồ Chí Minh là “Anh hùng Yêu nước, Yêu dân” nhưng thực tế hiện giờ quá rõ là “Anh hèn Bán nước, Giết dân.”.

NGƯỜI ĐÀN BÀ CẢI TỬ HOÀN SANH DÙNG THIỀN ĐỊNH MỞ LUÂN XA CHỮA BỆNH CHO 6 VẠN NGƯỜI HỌ ĐÃ KHỎI BỆNH “THẦN KỲ” RA SAO?


Sau vài tháng luyện tập kiên trì, tôi đã dần khỏi hết những bệnh đã kể ở trên. Tất cả bệnh tật của tôi trước đây có bệnh án, có kết quả xét nghiệm và giấy tờ liên quan về quá trình điều trị của các bệnh viện trung ương tại Hà Nội; giờ đi đến chính những nơi điều trị đó xét nghiệm lại, thì thần kỳ thay, không còn chứng bệnh nào tồn tại. Chỉ có điều tôi phải duy trì niềm vui ngồi thiền hằng ngày của mình, dừng tập là bệnh có thể ập đến.

Saturday, March 23, 2013

NGUYÊN BỘ TRƯỞNG TƯ PHÁP NGUYỄN ĐÌNH LỘC: MỘT THẰNG HÈN KHÔNG HƠN KHÔNG KÉM

Truyền hình nhà nước đêm 22 tháng 3 đã phát hình buổi vận động góp ý dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 trong đó có phần phỏng vấn nguyên Bộ trưởng Tư Pháp Nguyễn Đình Lộc.

Ông Lộc đã phát biểu rằng ông không tham gia soạn thảo bản kiến nghị 7 điểm mặc dù làm trưởng đoàn giao bản kiến nghị này cho Ủy Ban Pháp Luật Quốc hội vào ngày 4 tháng Hai vừa qua. Sự phủ nhận này gây một cơn lốc giận dữ trong cộng đồng mạng tại Việt Nam.

NGƯỜI CẢI TỬ HOÀN SANH, TRỞ VỀ TỪ CÕI CHẾT, THIỀN ĐỊNH MỞ LUÂN XA, CHỮA BỆNH CHO SÁU VẠN NGƯỜI Ở VIỆT NAM

Bà Hồ Thị Thu, (58 tuổi, người ở thôn Hội Vân, xã Cát Hiệp, huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định) mỗi ngày dùng đến gần chục tiếng đồng hồ để ngồi thiền. Bà ngồi bất động, muỗi đốt no bụng máu rồi lặng lẽ bay đi hay rụng xuống xung quanh, bà cũng kệ. Cháy nhà chết người xung quanh, bà cũng kệ.
Bà bảo, sách viết, người Ấn Độ nói, kẻ nào mỗi ngày ngồi thiền dăm ba tiếng đã được xem như cái gì đó giống như “Phật sống” rồi. Bà có thể ngồi im như tượng cả ngày, các luân xa (huyệt đạo) khai mở, bà đang tự chữa bệnh cho mình và tính đến nay đã chữa bệnh cho hơn 6 vạn người trong xã hội. Cái phương pháp chữa bệnh đó đã được thế giới biết đến không ít. Bà chỉ nặng lòng hơn, chỉ quyết liệt và đắm say hơn để quên thân xác mình, quên tất tật mọi thứ của đời mình, mà hiến dâng vì hạnh phúc cho những người cùng bệnh, cùng khổ.

Friday, March 15, 2013

CHUYỆN SÚC VẬT VÀ CHUYỆN KIỂM DUYỆT


Quyển truyện nổi tiếng của George Orwell, Trại Súc Vật, chống và châm biếm chế độ độc tài kiểu cộng sản, được xuất bản ở VN, rồi có tin nó bị thu hồi. Thực hư ra sao? Cây kéo khắc nghiệt của nền kiểm duyệt cộng sản họat động ra sao?
Sợ cái “Xã Hội Chủ Nghĩa” từ những năm 40
Quyển sách truyện nổi tiếng của văn hào Anh George Orwell, Trại súc vật (Animal Farm) vừa được xuất bản tại Việt Nam.

ĐỌC LẠI TRUYỆN SÚC VẬT

Christopher Hitchens
Vẫn bị nhiều chế độ trên thế giới cấm đoán, Trại súc vật (Animal Farm) luôn là khối thuốc nổ chính trị – đến nỗi suýt chút nữa tác phẩm này đã không bao giờ được xuất bản. Christopher Hitchens bàn về “truyện cổ tích”vượt thời gian, siêu việt của George Orwell.
Lừa và lũ lợn trong bộ phim Trại súc vật năm 1954.
Ảnh: Halas & Batchelor
 Trại súc vật, theo lời của chính tác giả, “là cuốn sách đầu tiên mà trong đó tôi đã cố hòa quyện mục đích chính trị và mục đích nghệ thuật thành một, và tôi hoàn toàn ý thức rõ mình đang làm gì”. Và quả thực những trang sách của tác phẩm này tổng hợp nhiều chủ đề trong số những chủ đề mà xưa nay chúng ta đã đúc kết là “mang tính Orwell”.[i] Trong số những chủ đề này có nỗi căm ghét bạo chúa, tình yêu thương loài vật và miền đồng quê nước Anh, và sự ngưỡng mộ sâu sắc đối với những truyện ngụ ngôn trào phúng của Jonathan Swift. Ta có thể lồng thêm vào danh sách này ước nguyện thiết tha của Orwell muốn nhìn đời từ góc độ của tuổi thơ ấu trong trắng: ông vẫn hằng mong được làm cha và, do sợ mình bị vô sinh, ông đã nhận một cậu bé làm con nuôi trước khi người vợ đầu của ông qua đời rất lâu. Cái tiểu đề có phần châm biếm của cuốn tiểu thuyết này là “Truyện cổ tích”, và Orwell rất vui khi nghe những người bạn như Malcolm Muggeridge và Sir Herbert Read kể con họ rất thích đọc cuốn sách này.

TRẠI SÚC VẬT

George Orwell

LỜI TỰA
Trại Súc Vật được in ở Anh ngày 17 tháng 8 năm 1945 và một năm sau thì được in ở Mĩ. Trước đó George Orwell đã cho xuất bản 9 đầu sách với tổng số bản in cả ở Anh và Mĩ là 195 500 cuốn. Sau chiến tranh thế giới thứ II do thiếu giấy nên số lượng bản in hạn chế, tuy vậy cho đến khi Orwell mất vào tháng giêng năm 1950 đã có tất cả 25 500 cuốn Trại Súc Vật được in ở Anh và 590 000 cuốn được in ở Mĩ. Điều đó nói lên thành công to lớn và ngay lập tức của tác phẩm. Sinh thời Orwell tác phẩm này đã được dịch ra tất cả các ngôn ngữ chính của châu Âu cũng như các thứ tiếng như Telugu (một dân tộc thuộc bắc Ấn Độ), Ba Tư, Aixlen và Ukraine. Sau hơn 50 năm kể từ lần xuất bản đầu tiên, tác phẩm đã được dịch ra 68 thứ tiếng trên thế giới và thuờng xuyên được tái bản. Trong lần bình chọn 100 tác phẩm hay nhất trong thế kỉ XX do nhà sách Random House tiến hành, Trại Súc Vật được xếp thứ 31.

MỆNH LỆNH TỪ TRÁI TIM

Bác Sỹ NGUYỄN QUÝ KHOÁNG
BS Nguyễn Quý Khoáng
Tâm sự của một trí thức Việt Nam trước hiện tình đất nước
Trước tình hình đất nước ngày càng xuống dốc về xã hội, văn hoá, kinh tế, chính trị… nhất là tương lai Đất nước rất đen tối trước hoạ xâm lăng của Trung Quốc, là người trí thức Việt Nam, tôi tự thấy lương tâm bị cắn rứt khi cứ im lặng chấp nhận những điều chướng tai gai mắt diễn ra hàng ngày cũng như nghe những lời than vãn của đồng bào mình.
Mục sư Martin Luther King có nói:

– “Kẻ nào chấp nhận cái ác mà không phản đối chắc chắn là tiếp tay cho cái ác lộng hành” (He who accepts evil without protesting against it is really cooperating with it); và:

Monday, March 11, 2013

LÊ CHÂU LỘC XUYÊN TẠC LỊCH SỬ KHIẾN TỔNG THỐNG NGÔ ĐÌNH DIỆM THÀNH GIAN DỐI

Nguyễn Việt Nữ  

Thật ra công trình nghiên cứu đầy đủ nhân chứng, vật chứng lịch sử nầy là của nhà khảo cứu Lê Xuân Nhuận, nguyên Giám Đốc Ngành Cảnh Sát Đặc Biệt Vùng I Việt Nam Cộng Hòa, chứ không phải của chúng tôi.

 Sở dĩ phải đứng tên bài viết vì chúng tôi đã sửa kết luận của ông cho nhẹ tội Tổng Thống Ngô Đình Diệm, là thay vì “Tổng Thống Ngô Đình Diệm Gian+Dối”, thì chúng tôi chỉ trút hết tội lỗi nầy cho ông  Tùy Viên Lê Châu Lộc, một nhân vật hiện còn sống tại Hoa Kỳ. Còn  ông Lê Xuân Nhuận cũng có mặt tại California, tức là thi sĩ Thanh-Thanh, người có thâm niên bảy mươi năm (70) làm Thơ. Cụ xuất bản nhiều sách, trong ấy có quyển hồi ký “Biến Loạn Miền Trung” xuất bản năm 2012  gồm nhiều chi tiết lịch sử khác cũng đã có nhắc đến trong quyển “Về Vùng Chiến Tuyến” do nhà Văn Nghệ xuất bản từ năm 1996.

Thursday, March 7, 2013

NHỮNG “GIẢ SƯ” VÀ BẦY “TỨ NGU LÚ LỚN”

"Tứ Đại Ngu" Dương Trung Quốc

Nguyễn Việt Nữ
“Giả sư” nói lái là Sử gia, danh hiệu một nhà báo tặng cho Sử gia Dương Trung Quốc, đại biểu Quốc hội Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Còn “Tứ Ngu Lớn”  Bốn cái Ngu lớn do người đồng viện Quốc hội Hoàng Hữu Phước thưởng cho Sử gia Dương Trung Quốc.

Vậy nguyên thủy những chữ trong ngoặc kép chỉ là một người gắn mề đai cho một người. Cả hai cùng đang phục vụ trong Quốc hội thứ XIII của xứ mà điều 4 Hiến pháp năm 1992 cho Đảng độc quyền cai trị theo thuyết Mác-Lê và “Tư tưởng Hồ Chí Minh”.  

Giả sư Dương Trung Quốc được tặng biệt hiệu ngộ nghĩnh nầy là do bài báo đón giao thừa mừng Xuân con Rắn 2013, không hiểu vô tình hay cố ý giới thiệu Hồ Chí Minh là “Người vĩ đại”. Mà HCM là người tự biên tự diển ra Quốc hội khóa I năm 1946.

Còn đại biểu Quốc hội Hoàng Hữu Phước buộc tội Dương Trung Quốc có Bốn cái Ngu Lớn với lý luận y như Tổng bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng. Từ lâu đã có người gọi ông là  “Trọng Lú”. Mới đây trọng phát biểu về việc sửa đổi Hiến pháp năm 1992 mà bỏ điều 4 HP là “Suy thoái tư tưởng, suy thoái đạo đức…”  đã gây cơn bảo tố cho quốc nội lẫn hải ngoại, trong đó có nhà báo lập lại biệt danh Chúa Đảng Cộng sản  là “Trọng Lú” nữa nên thành “Bầy Ngu Lú Lớncho đậm đà thêm!

Như vậy với chiều dài lịch sử từ Quốc hội I tới XIII là 67 năm (1946—2013) thì triều đình Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam sanh ra nhiều Giả sư và một bầy “Ngu Lú” y như một con sâu Chúa nở ra một bầy sâu rộm cắn phá giang sơn gấm vóc Việt Nam. (kiểu “Sử gia” Lê Phong Lan đạo diễn phim Tết Mậu Thân 1968 đỗ lỗi cho 6000 người chết ở Huế là do Mỹ-Ngụy..đang chiếu rầm rộ trên VTV1 của CS.)

Lễ đón Giao thừa sôi nổi

Ngày 9 tháng 2 năm 2013 tức ngày 29 tháng Chạp cuối năm Nhâm Thìn, được ông Dương Trung Quốc dùng báo Tuổi Trẻ viết bài đón giao thừa mừng Xuân Quý Tỵ tựa là “Cuốn sách nhỏ về một người vĩ đại” gây dư luận sôi nổi.


Ông viết rằng: Hồi còn là học sinh lớp 10 niên khóa 1963-1964, Hà Nội có tổ chức thi học sinh giỏi môn lịch sử. Cô giáo dạy sử chọn Dương Trung Quốc và hướng dẫn: ngoài sách giáo khoa, nên tìm đến một người nào đó am hiểu lĩnh vực này để hỏi han thêm.

Quốc tìm đến Viện Sử học, xin người ở đó chỉ giáo. Được đưa cho mấy số tạp chí Nghiên Cứu Lịch Sử. “Trước lúc về tôi thấy trên bàn của ông có một cuốn sách không dày. Tôi vừa động tay vào thì nhà sử học đầu tiên mà tôi được gặp trong đời bảo: “Cuốn ấy không phải là sử đâu cháu ơi…”  

Đó là cuốn Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch, tác giả là Trần Dân Tiên, người đã được gặp Chủ tịch Hồ Chí Minh vào những ngày đầu nước nhà độc lập (1945), cuộc đời của nhà cách mạng và là người đứng đầu nhà nước Việt Nam độc lập được kể lại qua “những mẩu chuyện” như tên gọi của sách. (…) Mục đích sách ra đời vào thời điểm đó dường như chỉ để trả lời câu hỏi “Hồ Chí Minh là ai?” (…) 
 Sách thật sự gây ấn tượng với tôi” và “tôi theo nghề nghiệp ấy cho đến khi xuống…mồ!”  (Hết trích)

Thú vị chưa? Mặc dù biết cuốn sách ấy “không phải là sử” nhưng ông ta vẫn học để trở thành Sử gia! Tự ông khai “lý lịch” nghề nghiệp như vậy.

Tưởng ông có ý đồ gì đây chứ chẳng lẽ giờ nầy mà Sử gia Dương Trung Quốc không biết Trần Dân Tiên và Hồ Chí Minh là “Mình với ta tuy hai mà một” sao?

Như vậy có nghĩa khi ông sách nhỏ đó viết về một người vĩ đại mà tác giả là Trần Dân Tiên, người đã được gặp Chủ tịch Hồ Chí Minh…” tức Trần Dân Tiên viết để tự phong mình là người vĩ đại đó!

 Hẳn Dương Trung Quốc thỏa mãn kịp trước khi ông xuống mồ đi thăm già Hồ rồi chứ? Còn ông biết lâu rồi mà cứ vờ không biết thì trên mạng Dân Làm Báo có ông Đặng Chí Hùng đá giò lái ông Sử gia  là “Giả sư” thì đúng rồi!

Hiện Dương Trung Quốc là Tổng thư ký Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam, kiêm Dân biểu Quốc hội Việt Nam XHCN đơn vị Bình Dương.

Còn nhớ, đầu năm Nhâm Thìn 2012 Giáo sư Chu Hảo kiêm nhà đầu tư kinh tế “ra gì” lắm của XHCN, phát biểu trên đài BBC Luân Đôn rằng: “Tính chính đáng của đảng CSVN  vẫn còn rất nhiều trong lòng dân” (Đọc “Tân Xuân Mời Xem Đại Lễ Lên Đồng Tập Thể” VNTP số 869 của Nguyễn Việt Nữ) rồi cuối năm Nhâm Thìn lại đến Sử gia Dương Trung Quốc nhắc đến cuốn sách nhỏ của Trần Dân Tiên viết về “một người vĩ đại” trên báo Tuổi Trẻ, sau đó cũng được đài BBC truyền đi và nhiều người lên tiếng.
Quả thật Sử gia đã tạo một dư âm ồn ào cả trong lẫn ngoài nước!

Phải chăng ông Giả sư muốn cổ võ cho việc Quốc hội và nhà nước XHCN đang ồn ào sửa đổi Hiến pháp 1992 và cho dân góp ý trong ba tháng kể từ ngày 2 tháng 1 đến 31 tháng 3 năm 2013 là hết hạn; mà Đảng trưởng Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn cương quyết không chịu bỏ điều 4 Hiến pháp, có lẽ vì trong ấy chứa  “Tư tưởng người vĩ đại” của Sử gia Dương Trung Quốc?

Ngày 9 tháng 2 ông Quốc viết bài đón giao thừa  thì ngày 14 tháng 2 năm  2013 ta đọc được trang web của Hoàng Hữu Phước cũng trên BBC nói rõ về Bốn điều Ngu Lớn với tựa bài:  “Đại biểu Quốc hội đả phá đồng nghiệp”

Trên trang web Emotino.com của ông Hoàng Hữu Phước, Tổng giám đốc công ty cổ phần doanh thương Mỹ Á và là đại biểu của Thành phố HCM, đăng một bài có tựa đề Bấm Dương Trung Quốc - Bốn Điều Sai Năm Cũ (Tứ Đại Ngu)".
Đại biểu Quốc hội từng gây tranh cãi, ông Hoàng Hữu Phước, vừa viết bài công kích gay gắt sử gia Dương Trung Quốc trên blog của mình, cũng như trên mạng của công ty ông.
 Mục đích tấn công đồng nghiệp được ông Phước giải thích là "phân tích Dương Trung Quốc như một tấm gương cho giới trẻ xem qua điều dở  để “cải hóa cho đối tượng nhờ vậy học được đôi điều” cho bớt xấu đi chăng".
BBC cho đây là lần đầu tiên đại biểu Quốc hội Việt Nam được biết có lời lẽ thóa mạ nhau nặng nề như vậy trên internet. Tứ Đại Ngu là Bốn Điều Sai Năm Cũ. (Ghi thêm:Vậy những điều sai năm mới chắc còn “vĩ đại” hơn? Đúng. Như phần sau sẽ thấy)
“"Nhất đại ngu" của Sử gia Dương Trung Quốc


Ông Quốc phát biểu tại Quốc hội, rằng Việt Nam nên cân nhắc hợp pháp hóa mại dâm.
Theo ông Hoàng Hữu Phước, đối phương đã lầm lẫn các khái niệm nhân quyền và quyền công dân khi đề xuất như vậy. "Việt Nam đã chấm dứt việc bố ráp đưa mại dâm nữ vào cơ sở chữa bệnh-phục hồi nhân phẩm, và đây là do Việt Nam tôn trọng quyền con người. Còn việc ra sức giáo dục, tuyên truyền để hạn chế sự hoành hành tác tệ của mại dâm đối với trật tự xã hội, nhân cách công dân, đạo đức xã hội, v.v., là việc mà nhà nước nào, dù thần quyền hay thế tục, đều cố gắng làm tốt."

Ông cho rằng ông Dương Trung Quốc "dường như rất vô tư đối với nội hàm làm băng hoại xã hội Việt Nam, cứ như xuất phát từ lòng căm thù bịnh hoạn nào đó đối với chế độ hiện tại của nước này vậy".

Ý kiến chúng tôi: Đại biểu Hoàng Hữu Phước nói đến “cơ sở chữa bệnh-phục hồi nhân phẩm, và đây là do Việt Nam tôn trọng quyền con người” kiểu đưa người phụ nữ yêu nước Bùi Thị Minh Hằng đi biểu tình đòi “HS&TS là của Việt Nam” bị bắt đi “phục hồi nhân phẩm” mà không xét xử? Công An tự ý đè tay người nữ lương thiện để thử máu đến có dấu bầm và dùng kiêm dơ có thể bị nhiễm lây bệnh Sida cho người yêu nước. Như thế là  “do Việt Nam tôn trọng quyền con người”?

Vậy nếu đó là "Nhất Ngu" của Đại biểu Dương Trung Quốc thì cũng là “Nhất Đại Mất Khôn” của Đại biểu Hoàng Hữu Phước.

'Hồ đồ, xằng bậy'

Đại biểu Dương Trung Quốc bị chê trách "ăn nói hồ đồ và xằng bậy" khi ông ta cho rằng Việt Nam Cộng Hòa là chính thể đa đảng.
"Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn không có bất kỳ đảng phái chính trị nào cả! Chỉ đến năm 1974 Nguyễn Văn Thiệu mới thành lập cái gọi là Đảng Dân Chủ," ông Phước viết.

Ý kiến chúng tôi:
Đại biểu Hoàng Hữu Phước muốn nói Việt Nam Cộng Hòa là độc đảng như XHCNVN của Hồ Chí Minh “vĩ đại” ư?

Nè, ngay thời Đệ I VNCH đã có đảng Cần Lao Nhân Vị, Việt Nam Quốc Dân Đảng, đảng Đại Việt, Tân Đại Việt, Dân Xã đảng v.v. Nói rằng “Chỉ đến năm 1974 Nguyễn Văn Thiệu mới thành lập cái gọi là Đảng Dân Chủ” thì Đại biểu Hoàng Hữu Phước mới thật sự là Đại Mất Trí của người bị nuôi trong chế độ độc đảng!


Về Luật Biểu tình hồi tháng 10/2011
Điểm thứ ba, dường như là điểm tâm huyết của ông Hoàng Hữu Phước, là quan điểm của về Luật Biểu tình của đối thủ.

Bản thân ông Phước, hồi tháng 10/2011, đã đăng đàn với một bài phát biểu được soạn sẵn chỉ trích gay gắt Luật biểu tình, đề nghị Quốc Hội loại bỏ Luật lập hội và Luật biểu tình khỏi danh sách dự án luật suốt nhiệm kỳ.

Ông đưa ra bốn lý do phản đối Luật biểu tình: thứ nhất, biểu tình bao giờ cũng chống lại chính phủ nước sở tại; thứ hai, quyền biểu tình xâm hại quyền tự do mưu cầu hạnh phúc của người khác; thứ ba, Luật biểu tình không phản ánh nguyện vọng của nhân dân và cuối cùng, người dân Việt Nam chưa đủ trình độ dân trí để thực hiện quyền này.

Nay ông hướng mũi dùi sang ông Dương Trung Quốc, người mà ông nói đã có hành vi "nổi nóng" khi nghe phát biểu về biểu tình của ông.

Theo ông Phước, việc ông Quốc "nhấn nút phát biểu tiếp lần thứ hai để chống lại đại biểu Hoàng Hữu Phước, biến nghị trường quốc hội thành nơi đấu khẩu" là "chà đạp tự do ngôn luận”.

Ông cũng không ngần ngại gọi ông Dương Trung Quốc là "hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng".

Ý kiến chúng tôi: đã gọi là Quốc Hội tức là nơi các đại biểu đại diện dân đăng đàn thảo luận những luật lệ bảo đảm an ninh, tự do, hạnh phúc cho dân, kể cả việc chỉ trích chính phủ công khai cũng không bị hình phạt. Các xứ tự do còn cấp cho họ luật được miễn nhiễm.  Thế mà đại biểu Hoàng Hữu Phước chê Dương Trung Quốc “đã biến nghị trường quốc hội thành nơi đấu khẩu" là "chà đạp tự do ngôn luận” thì quả thật ông Phước xứng đáng là đại diện xứ mang tên xác người Đại Ngu “Vĩ đại” Hồ Chí Minh!

Cuối cùng là chuyện “Văn hóa từ chức”

Ông Phước viết: "Tại kỳ họp Quốc hội hồi tháng 11/2012, ông Dương Trung Quốc đã phát biểu, chất vấn và đặt vấn đề văn hóa từ chức với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, "người lúc đó đang phải giải quyết các sai phạm nghiêm trọng xảy ra tại các tập đoàn kinh tế Vinashin và Vinalines".

“Dương Trung Quốc và một bộ phận nhỏ người Việt thường đem những thứ ngoại lai làm chuẩn mực cho các so sánh với nội tại của Việt Nam mà thiếu sự hiểu biết thấu đáo, mà cái gọi là 'văn hóa từ chức' là một ví dụ". "Chính họ nhìn hiện tượng ở nước ngoài rồi tự đặt ra cụm từ 'văn hóa từ chức' với sự thán phục, trong khi thực ra chẳng có gì để mà gọi đó là 'văn hóa'".

Ông dân biểu phân tích: "Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là đánh giá rất cao việc đoái công chuộc tội. Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là công bằng, công minh, công chính"."Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là dung hòa nhuần nhuyễn giữa lý và tình nên luôn khoan hòa và thiếu tính cực đoan."

Ông nói việc ông Quốc "dám đem việc Vinashin và Vinalines ra để hỗn láo với Thủ tướng, làm lơ các đại công của các Bộ khác,... đều thuộc dưới quyền Thủ tướng" là "loạn ngôn".

"Làm gì có cái 'văn hóa' và cái 'tinh thần trách nhiệm' trong cái gọi là 'từ chức' trong thế giới tư bản mà cứ tôn vinh, ca ngợi, và thán phục đến độ hỗn láo đem ra lập thành tích chất vấn như Dương Trung Quốc đã làm," ông Phước kết luận.

Ý kiến chúng tôi:
Chính kết luận của ông Hoàng Hữu Phước mới thật sự là “hỗn láo” và "loạn ngôn", xứng đáng là đại biểu của Thành phố mang tên xác người tình báo Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản “Vĩ đại” Hồ Chí Minh, vì cho đến năm 2013 mà ông còn tôn sùng thế giới Cộng sản chống  Tư bản thật quyết liệt.

Cũng như người tự phong “Vĩ đại” Hồ Chí Minh nếu tự ý mình đi làm học trò của Lenin-Stalin thì tự do, nhưng lão ta còn lãnh tiền mà đi truyền bá lý thuyết quốc tế Cộng sản Tam Vô của Mác-Lê, còn mang về Việt Nam áp dụng, mà còn che giấu nữa: khi ứng cử vào Quốc hội khóa I ở Hà Nội năm 1946, Hồ mang mặt nạ là đảng “Quốc gia” để diệt người Quốc gia!

Đây, “Văn hóa từ chức” của thế giới tư bản vừa xảy ra tại “Đế quốc” Mỹ

--Bà Ngoại trưởng Hillary Clinton phục vụ dưới triều Tổng Thống Barack Obama đang nổi tiếng khắp thế giới, nhưng đã từ chức. Thượng nghị sĩ John Kerry được đề cử thay thế và tuyên thệ nhâm chức Bộ trưởng Ngoại giao Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ ngày 1 tháng 2 năm 2013.

--Ông Bộ trưởng Quốc Phòng Leon Panetta cũng xin từ chức và Thượng nghị sĩ Chuck Hagel tuy gặp nhiều phản đối nhưng cũng vừa được đa số phiếu thuận. Ông đã chính thức thay thế Bộ trưởng Quốc Phòng Leon Panetta chỉ huy Ngũ Giác Đài ngày 26 tháng 2 năm 2013. Cũng nên nhấn mạnh là Tổng Thống Barack Obama thuộc đảng Dân Chủ, nhưng chọn ông Chuck Hagel thuộc đảng Cộng Hòa đấy.

“Cháu ngoan bác Hồ” Hoàng Hữu Phước có biết không? Có nhớ rằng người “Vĩ Đại” HCM ăn cắp Tuyên Ngôn Độc lập của Hoa Kỳ để đọc trong tuyên bố cướp nước ngày 2 tháng 9 năm 1945 tại Ba Đình không? Vậy mà “Đế quốc” tư bản Mỹ tự do tố cáo ông Tổng Thống Bill Clinton “ngậm xì gà” tại Tòa Bạch Ốc nên đòi cách chức, mà Tổng Thống cũng không dám trừng phạt ai cho đến khi mãn nhiệm năm 2000.  Còn cựu Đệ Nhất Phu Nhân Hillary Clinton mười năm sau đương là Ngoại trưởng Mỹ cũng vừa từ chức. Và  ông John Kerry  thay thế ngày 1 tháng 2.  

Như vậy trong tháng 2 năm 2013, tức 67 năm qua trong nội các “Tư bản Mỹ” vẫn thực hiện Hiến pháp có từ năm 1776. Ông đại biểu Tứ Ngu Hoàng Hữu Phước không biết thì nên tìm học từ ông Giả sư Dương Trung Quốc sẽ biết rành.

Bầy “Tứ Ngu Lú” Nguyễn Phú Trọng

-Cũng ngày lịch sử  26 tháng 2 năm 2013 của tân Bộ trưởng Quốc Phòng Chuck Hagel, truyền thông RFI Việt ngữ tại hải ngoại cho ta nghe được tên bầy nầy. Nên nhớ RFI là Radio France International, đài phát thanh quốc tế phát tin từ về Á châu từ Pháp,  tức tiếng nói từ xứ của “Thực dân Pháp” mà  Nguyễn Ái Quốc cũng ăn cắp Hiến pháp ngày năm 1798 , tức cả hai bản HP Mỹ-Pháp mà Người Ăn cắp “vĩ đại” Hồ Chí Minh lấy làm Tuyên ngôn Độc lập của Việt Nam XHCN để lừa Tây phương. Nếu ông đại biểu Đại Ngu Hoàng Hữu Phước không biết thì lại phải học từ ông Giả sư Dương Trung Quốc nữa để biết.  Nhưng chắc ông tư bản Hoàng Hữu Phước không muốn biết vì ông ta nhất quyết phò bọn Tư Bản Đỏ Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, đang bận rộn quá sức để “giải quyết các sai phạm nghiêm trọng xảy ra tại các tập đoàn kinh tế Vinashin và Vinalines" để trên 80 triệu dân Việt Nam sống chết mặc bây, tiền thầy đầy túi” nên thầy  Tứ Ngu Hữu Phước nhục mạ ông Giả sư Trung Quốc đã “Loạn ngôn” đòi Tấn Dũng  theo “Văn hóa từ chức” trước mặt Đại Lú Nguyễn Phú Trọng.

-- Ngày 22/1/2012, tức chỉ chừng 3 tuần sau khi Tổng Bí Thư đảng Cộng sản Nguyễn Phú Trọng đến Vatican được Đức Giáo Hoàng Benedicto XVI đón tiếp long trọng như một Quốc trưởng, đến một tờ báo bên Âu châu loan tin với tựa là “Cộng sản đã vào Tòa Thánh Vatican” thì ngày mồng 2 Tết Quý Tỵ, tức ngày 11/2/2013, Đức Giáo Hoàng Benedicto XVI tuyên bố sẽ từ nhiệm ngày 28/2. Tin nầy làm rung chuyển khắp thế giới.

Quả thật 600 năm qua không hề có “Văn Hóa Từ Chức” của xứ Vatican. Nhưng nay đã có. Đây là một can đảm phi thường, nhưng cũng bị một số cơ quan truyền thông Tây phương cho là vì nạn tham nhũng và dâm dục kể cả nạn ấu dâm của các Linh Mục như một cơn sóng thần giựt sập Vatican, đến đổi một Hồng Y phải đề nghị cho các Linh Mục có vợ, mà Giáo Hoàng quyền hành cả hoàn vũ cũng không trừng phạt được ai. Dân Ái Nhĩ Lan còn dám kiện cả Đức Giáo Hoàng nữa!

Tự do của “Thực dân đế quốc Tây phương” tràn trề như thế đó. Quả thật, ngày 1 tháng 3, Tòa Thánh La Mã đã là “Tòa Trống”, không có Giáo Hoàng.  Báo chí XHCNVN khen Ngài Benedicto XVI là người can đảm đáng kính trọng vì đang trên ngôi đầy quyền lực để cai trị cả thế giới mà dám từ chức. Khen người nhưng dám nghĩ đến ta không?

 Việt Nam từ thời Hồ Chí Minh “vĩ đại” của Dương Trung Quốc tới hiện nay chưa tên nào dám từ chức bao giờ, dù tội lỗi ngút trời mà còn ôm luôn một lúc hai, ba chức nữa.  Như HCM, ngoài là nhà làm Luật, tự biên tự diễn Hiến pháp năm 1946, rồi sau Cải Cách Ruộng Đất năm 1956, Hồ còn ôm luôn hai chức Chủ tịch nước, Chủ tịch Đảng, cho tới  Thủ tướng tư bản Đỏ Nguyễn Tấn Dũng  là điển hình lịch sử. Ông đại biểu Tứ Ngu Hoàng Hữu Phước mở mắt ra chưa?

Cái Bánh Vẽ Nhân Quyền và tự do ngôn luận của Bầy Tứ Ngu Lú

Tứ Ngu Hoàng Hữu Phước nhất quyết Việt Nam có tôn trọng nhân Quyền và tự do ngôn luận. Nhưng vì ông Tứ Ngu nầy chỉ đọc thấy ghi trong Hiến pháp 1992 của Việt Nam có ghi rõ là: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, có quyền được thông tin, quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật”.

Đó chỉ là Cái Bánh Vẽ để mời thế giới ăn.  Chứ thực hành thì từ thời Chúa đảng HCM đến Nguyễn Phú Trọng, 67 năm rồi, vẫn y như nhau: vẫn “bẽ gảy” những ai khác chính kiến. Luật sư Tiến sĩ Nguyễn Mạnh Tường và nhóm Nhân Văn Giai Phẩm như công thần như Nguyễn Hữu Đang vì tin lời Bác Hồ kêu gọi góp ý “sửa sai” mà bị tù tội là chứng tích lịch sử! Còn mới nhất là vụ sửa đổi Hiến pháp mà nhân chứng điển hình nhất là một thông báo ngắn về việc sa thải nhà báo Nguyễn Đắc Kiên trên trang mạng của báo Gia đình & Xã hội  ngày 26/02/2013, với lý do “vi phạm Quy chế hoạt động của báo và Hợp đồng lao động.” cũng vì Trung ương Đảng kêu gọi toàn dân góp ý!

Bắt đầu là trong buổi làm việc với tỉnh ủy Vĩnh Phúc ngày 25/02, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng đã phát biểu rằng “những ý kiến đòi bỏ Điều 4 Hiến pháp, đòi đa nguyên đa đảng, đòi tam quyền phân lập, phi chính trị hóa quân đội, việc đi khiếu kiện, biểu tình, ký đơn tập thể, có thể được quy là “suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống”.

Ông Nguyễn Phú Trọng đã phát biểu như trên trong khuôn khổ một cuộc họp nội bộ của Đảng, nhưng phát biểu đó lại được phát trong chương trình thời sự của đài truyền hình VTV1 tối hôm đó, rồi sau đó được phổ biến rộng rãi trên mạng.

Trong bối cảnh mà chính quyền đang kêu gọi người dân đóng góp ý kiến về bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp, thậm chí còn nói là không có điều gì cấm kỵ, kể cả Điều 4 Hiến pháp!

Vậy mà chỉ một ngày sau đó là sa thải phóng viên viết bài chỉ trích Nguyễn Phú Trọng!
Nhà báo Nguyễn Đắc Kiên, mới 30 tuổi, có gia đình 2 con, biết  phản ứng tức thời rất chính xác, rất phù hợp nguyện ước của đại đa số thành phần dân tộc Việt Nam: rằng ông Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam “không có tư cách” để nói về những điều này  “với nhân dân cả nước”, “những ý muốn trên đây chỉ nên xem là của riêng ông Tổng bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng thôi” chứ “chưa chắc đã là tâm nguyện của toàn bộ đảng viên Cộng sản hiện nay”.

Nguyễn Đắc Kiên cũng bày tỏ mong muốn “bỏ điều 4 Hiến pháp” qui định sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản đối với toàn xã hội, phải “lập một Hiến pháp mới (…) thực sự thể hiện ý chí của toàn dân Việt Nam”, “ủng hộ đa nguyên, đa đảng, ủng hộ các đảng cạnh tranh lành mạnh vì tự do, dân chủ, vì hòa bình tiến bộ của dân tộc Việt Nam”
Nhà báo Nguyễn Đắc Kiên (DR) 
                                                                                   (Hết trích)
   
Việc sa thải nhà báo Nguyễn Đắc Kiên đã tạo cơn bảo tố phẩn nộ cả trong lẫn ngoài nước Việt Nam XHCN.  Sau đây là tóm tắt vài tác giả có nội dung phản bác khá đầy đủ:

--Nhà báo Võ Văn Tạo cũng đã có bài viết tựa đề “Giữ Điều 4 mới chính là suy thoái đạo đức, thưa ông Tổng bí thư!”. Trong bài này, ông Võ Văn Tạo viết :
”Muốn duy trì điều 4 trong Hiến pháp, ông Trọng muốn giữ độc quyền đảng trị, thực chất chỉ cốt duy trì quyền uy chính trị và đặc quyền đặc lợi vật chất cho những đảng viên có chức quyền biến chất.”

--Giáo sư Hoàng Xuân Phú cũng viết trên trang blog của ông một bài phản bác phát biểu của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, đăc biệt là câu ông Trọng nói: “Tham gia đi khiếu kiện, biểu tình, ký đơn tập thể, thì đó là cái gì?”, một câu mà giáo sư Phú cho là có tính chất “miệt thị”, là một điều “trầm trọng”, nhất là vì Hiến pháp 1992 của Việt Nam có ghi rõ là: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, có quyền được thông tin, quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật”.

--Nhà văn Võ Thị Hảo trong nước cũng được nghe ở hải ngoại sau đây:
Đài RFI Việt ngữ xin chuyển đến quý vị những suy nghĩ và cảm nhận của nhà văn Võ Thị Hảo (từ Hà Nội) về vụ việc này : Nghe (03:02) 

Nhà văn Võ Thị Hảo
 : “Trước đây, tôi có phụ trách nội dung ở tờ Gia đình & Xã hội trong hai năm. Tôi rất tiếc là cái thời tôi làm việc ở đó, thì bạn Nguyễn Đắc Kiên chưa về báo Gia đình & Xã hội. Nếu mà tôi có một nhân viên như Nguyễn Đắc Kiên, thì tôi sẽ vô cùng hân hạnh, tôi sẽ rất hạnh phúc, bởi vì người trung thực, dám nói lên tiếng nói chân thành, ở Việt Nam bây giờ vô cùng hiếm. Và nếu mà trong tòa báo, hay bất kỳ cơ quan nào có một con người trung thực như thế, thì rất là đáng quý. Tôi thấy rất là vui, và rất là khâm phục, bởi vì, chưa nói đến đúng sai như thế nào, nhưng mà anh ấy đã rất dũng cảm. 

Mà tôi nghĩ rằng trong một thể chế được xưng là "Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Độc lập – Tự do – Hạnh phúc", thì cái việc mà một người không bằng lòng với ý kiến của một người nào đó, dù đó là lãnh đạo hay là một dân thường, thì đó là chuyện quá bình thường, có gì đâu ? mà tại sao lại có thể?..Anh ấy vừa đưa lên mạng một bài như vậy, bày tỏ chính kiến của anh ấy, thế mà báo Gia đình & Xã hội đã sa thải anh ấy nhanh thế?!
 

Theo tôi được biết, đấy là trái luật lao động và như thế là vi phạm quyền con người. Nếu mà muốn sa thải, theo luật lao động, thì thứ nhất vi phạm đó phải nặng ở mức độ nào, chứ không phải vấn đề phát ngôn. Nếu anh ấy làm sai, lấy chứng cứ sai, viết bài sai, vu cáo cho người khác, thì cũng phải nhắc nhở, cũng phải có một nhắc nhở có hệ thống, có quá trình, theo đúng luật lao động mà làm. Sao tự dưng lại sa thải ngay một người như thế ? Tôi nghĩ như thế là trái với luật lao động, như thế chứng tỏ là con người lao động ở Việt Nam đã bị đối xử như thế nào. Trong khi đó, có những tờ báo như tờ Tuổi trẻ hay Thanh niên, khi có vấn đề gì, họ cũng đã bị rất nhiều áp lực, nhưng họ cũng bình tĩnh họ xem xét lại, họ xem phóng viên của họ sai hay đúng ở mức độ nào. Chẳng hạn như trường hợp một số người, thậm chí họ bị tù, sau khi ra tù tờ báo vẫn tạo điều kiện cho họ có lại công ăn việc làm, thậm chí giữ lại chức vụ của họ. Thì tôi thấy: Đây là một điều hết sức vô lý!
 

Tôi muốn nói thêm một điều nữa. Tôi nghĩ rằng những người quản lý ở Việt Nam, các nhà lãnh đạo Việt Nam cần phải hiểu rằng, cần phải làm quen với việc có những ý kiến trái mình. Đó là : Có những ý kiến trái mình là cái chuyện đương nhiên. Đừng trả thù họ! Không được quyền trả thù họ như vậy!
 

Bởi vì bây giờ là thế kỷ XXI rồi, nếu mà làm như vậy chỉ có thiệt hại về mình mà thôi, và mất uy tín mà thôi. Có lợi bây giờ, thì lại cái hại về sau. Dân chúng bây giờ thông minh lắm và thời đại toàn cầu hóa sẽ không có bất kỳ một hành vi nào hãm hại người khác mà có thể thoát khỏi dư luận và
 những quả báo. Cho nên là, các nhà lãnh đạo Việt Nam cần phải làm quen với cái việc người ta chỉ trích mình. Không đồng ý với ý kiến của mình đó là chuyện bình thường. Nếu mình mạnh và mình đúng, mình đâu có sợ những ý kiến đó. Đó là quyền tự do ngôn luận của mỗi người, quyền tự do ngôn luận cơ mà.” 



Ý kiến trên mạng: Thời mạt pháp 
by
 Phi Vũ on Tuesday, February 26

Nhà báo Nguyễn Đắc Kiên, phóng viên báo Gia đình và xã hội đã có một bài phản biện vô cùng đặc sắc, đã được các blogger đăng cũng như có những bình luận từ mọi phía. Nói chung, dư luận khắp nơi đều biểu đồng tình cùng nhà báo đầy nhiệt tình yêu nước Nguyễn Đắc Kiên.

Thế nhưng, sau khi bài viết của nhà báo Nguyễn Đắc Kiên ra đời chưa được 24 tiếng đồng hồ, anh đã bị kỷ luật, đã không còn là phóng viên của tờ báo Gia đình và Xã hội nữa. Quả là đòn thù bẩn thỉu của một tập đoàn mà chúng đã sắp đến ngày... mạt vận. Lên tiếng kêu gọi mọi người dân phát biểu để sửa đổi hiến pháp, khi người dân đã có những tiếng nói trung thực của mình vì quốc gia và dân tộc thì lại giở những thủ đoạn đê hèn ra để trả thù, tập đoàn Cộng Sản Việt Nam càng ngày càng tỏ ra là một lũ nhuốc nhơ và vô cùng bẩn thỉu từ suy nghĩ đến hành động. Nếu cho rằng những phản biện của nhà báo Nguyễn Đắc Kiên là sai, hãy viết bài tranh luận để chỉ ra là sai ở chỗ nào? Việc trả thù nhà báo Nguyễn Đắc Kiên như một lời cảnh cáo của chúng đối với bất cứ ai còn dám lên tiếng phản biện lại.

Người ta thường gọi tên Nguyễn Phú Trọng (NPT) này là
 “Trọng Lú”, thế nhưng đòn thù của hắn tung ra với nhà báo Nguyễn Đắc Kiên cho ta thấy hắn không “lú” chút nào cả. Chẳng qua là hắn giả vờ lú để che lấp bản chất lưu manh của một tên bán nước cho giặc Tàu, xem nhẹ Tổ Quốc, chỉ biết cúi đầu cúc cung tận tụy với giặc thù. Nên nhớ rằng, một ngày nào đó, nhân dân Việt Nam không những bỏ đều 4 mà còn xé toạc cả bản hiến pháp phản động này và thay thế bằng một bản hiến pháp mới. Lúc đó tập đoàn bán nước Cộng Sản Việt nam chắc chắn sẽ không còn chỗ mà chui đâu.

Dùng luật rừng để xử nhà báo yêu nước Nguyễn Đắc Kiên chứng tỏ tập đoàn phản động Cộng Sản Việt Nam đang bước vào thời mạt vận. Ngày tàn của bạo chúa sẽ không còn xa đâu!
 Phi Vũ (Hết)


 “Trọng Lú” chỉ “giả vờ lú” Còn Sử gia và Giả sư?
Nhân vụ tác giả Phi Vũ  quả quyết “Trọng Lú” chỉ “giả vờ lú” còn Sử gia Dương Trung Quốc có giả vờ làm Giả sư như lúc vô đầu vài nầy, có một nhà văn đã tặng ông ta không?
Vì ông đã học Sử từ sách không phải là Sử để vinh danh Hồ Chí Minh là “Người vĩ đại”?

Dân Việt chửi “Tiên Sư Cha Bác Hồ”

Không hiểu Sử gia Dương Trung Quốc có giả vờ không, nhưng 20 năm về trước, khi cờ Búa Liềm bị hạ bệ chúng tôi cũng đến Mạc Tư Khoa như ông để dự “Đại hội Quốc Tế Nhân Quyền cho Việt Nam”  mang theo 50 quyển “Dương Thu Hương và Con Hùm Ngủ” hay  “Yêu và Bị Yêu”, nơi chương Ôn Cố Tri Tân có viết rằng: Vào năm 1987 Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh bày trò “Cởi mở” và đổi mới theo lệnh Liên Sô, ông ta và Bộ Chính trị vào Nam thăm dân cho biết sự tình, đã bất ngờ thấy rõ lòng thù ghét căm hận đối với chế độ qua những hình ảnh, dấu hiệu, ca dao bình dận ..và đã ra lệnh gom góp những “tang vật” nầy ôm về Hà Nội để…”nghiên kíu”!

Chẳng hạn từ câu ca dao bình dân:  Nhớ ai như nhớ thuốc lào
                                                        Đã chôn điếu xuống lại muốn đào điếu lên.
Dân  chúng đã biến đổi thành:
“Nhớ ai như nhớ Bác Hồ
Đã chôn Bác xuống lại muốn cuốc mồ Bác lên!”

Ngay cả miền Bắc, sau Cải Cách Ruộng Đất, người dân làm mấy câu thơ đố mà những chữ cuối cùng ghép lại thành câu chửi “TIÊN SƯ CHA BÁC HỒ” như sau:
“Trên đời đạo cốt là ai?: TIÊN
 A di đà Phật chùa này ai tu?: SƯ
Nhà thờ ai giảng đạo ngay? CHA
Nước ta lãnh đạo ai tài vô song? BÁC HỒ.

(“Yêu và Bị Yêu”, Nguyễn Việt Nữ, trang 115, 115)
Trong sách, chúng tôi cũng đề nghị dẹp bỏ Hiến pháp 1992 trong đó có điều 4 HP vì lòng dân kết tội Đảng CSVN của Hồ Chí Minh Bán Nước.
Sách nầy được phát thẳng cho con cháu HCM ở cái nôi Quốc Tế Cộng sản từ năm 1993.

 Vậy mà cái Hiến Pháp “Bánh Vẽ” vẫn chưa hề nhúc nhích, dù từ đó đến nay biết bao tổ chức và cá nhân nối tiếp kêu gào và đã chịu tù tội, mất việc, mất tương lai cho gia đình con cái như hiện Tổ Chức Phóng Viên Không Biên Giới (Reporters sans Frontières. RSF= Reporters Without Borders) đang chọn người hưởng giải Netizen2013 trong ấy   Blogger Huỳnh Ngọc Chênh

Trong 7 người từ Bulgaria, Egypt, Honduras, Iran, Kazakhstan, Mali, Russia, Senegal và Vietnam. Người Việt Nam duy nhất nầy là cựu Phó Tổng Thư ký báo Thanh Niên Huỳnh Ngọc Chênh của XHCN, dù phải “về hưu” cả chục năm rồi vì đăng những tin khác với ý kiến nhà nước Cộng sản. Y như ban biên tập báo “Gia đình và Xã hội” chắc chắn bị áp lực phải sa thải Nguyễn Đắc Kiên, vì nếu không thì chính người trách nhiệm báo “Gia đình và Xã hội” phải…” về hưu” như  Huỳnh Ngọc Chênh.

Từ ngày từ giả cơ quan ngôn luận lớn của đảng là báo Thanh Niên, (Tiếng nói của Hội Liên Hiệp Thanh Niên Việt Nam), Huỳnh Ngọc Chênh đi làm cho một công ty và lập một blog  tranh đấu cho tự do dân chủ,  nhân quyền và tự do truyền thông trên mạng, vì biết mỗi cú điện thoại của ông cũng bị bức tường lửa ngăn chận và cũng bị làm áp lực để “về hưu” nữa, nên cái tên Việt Nam mới có trong 7 quốc gia đàn áp tự do ngôn luận khác. Người thắng giải sẽ được mời đến Trụ sở văn phòng Google tại Paris để tham dự lễ nhận giải vào Ngày Thế giới Chống kiểm duyệt Internet 12/3/2013, với số tiền thưởng 2500 euro.
Vấn đề không phải là số tiền thưởng bao nhiêu mà là tấm lòng can đảm phi thường, vượt qua “thung lũng sợ hãi” cho mình và gia đình trong tương lai, nhưng vẫn nêu gương cầm bút  “đâm thủng” không khí kiểm soát, kiểm duyệt không gian mạng ở Việt Nam

Ước mong ngày 7 tháng 3 năm 2013 nầy Tổ Chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) chọn giải thưởng Netizen2013 có tên  Huỳnh Ngọc Chênh.
.  
Đó là về tin nóng 7 quốc gia “ưu hạng” đàn áp báo chí, internet,  còn về sửa đổi Hiến Pháp 1992,  mới nhất là người trẻ yêu nước Nguyễn Đắc Kiên cũng tạo bảo tố vì các cơ quan truyền thông lớn ngoại quốc như RFI, RFA, VOA, BBC, Reuters, RFP, Associated Press, Washington Post v.v. cũng nhập cuộc để loan tin.

Thế mà Giả sư Dương Trung Quốc đến năm 2013 vì sao mà còn gọi tên Tội Đồ Dân Tộc Hồ Chí Minh là “vĩ nhân”?  Vì bài đã dài, xin hẹn kỳ sau sẽ tìm hiểu lý do để đem lại Sự thật cho lịch sử.

Nguyễn Việt Nữ
(3/3/2013)