Chú Giải Kinh Kim Cang
Thích Huyền Vi
Đức Phật dùng trí tuệ
vô thượng nhiệm mầu để quán sát tất cả chúng sanh, biết căn tánh của họ rộng
hẹp không đồng, thế nên dùng trí tuệ phương tiện nói pháp, đem 84,000 pháp môn
để đối trị 84,000 phiền não trần lao. Chúng ta biết chắc, đức Thích Ca Như Lai
thuyết pháp, là theo trình độ mà giảng giải, cũng như Bác sĩ tùy bịnh mà cho
thuốc, đều không có chi nhất định. Ôi! ĐẠO vốn không đủ lời
diễn tả, song không nhờ lời nói thì làm sao ý thức được đạo, nói có thì khó đạt
đạo, diễn đạt chơn không để sáng tỏ phần nào!
Đức Phật giảng KINH
KIM CANG nầy, chỉ rõ tâm pháp của Như Lai, dùng đọan nghi sanh tín làm chủ
đích, lấy sự lìa tướng làm tôn chỉ, đem tâm vô trụ làm bản thể nhiệm mầu của
chơn không, không ở trong ngôn ngử hình tích mà là nằm trong sự phá ngã phá chấp,
phá cả danh ngôn. Sở dĩ tôn chỉ của Kinh quá cao siêu, người đời khó liễu ngộ,
là vì người đọc tụng kinh không chịu hiểu nghĩa lý của kinh, kẻ xem kinh không
biết đường hướng Phật dạy. Chính văn Kinh chưa thông suốt, mạch lạc của Kinh
còn mịt mờ, thì làm sao dám nói đến lấy tâm truyền tâm, đem
đạo lý để kiến tánh thành Phật ư?