Thursday, March 28, 2013

LÀM LỄ LÊN ĐỒNG TẬP THỂ ĐỂ CẮT ĐỨT KHÍ QUẢN KẺ THÙ

Nguyễn Việt Nữ
Đó là tình trạng đã, và hiện đang xãy ra trên đảo quốc Triều Tiên.

Nam Hàn theo Tây phương, được Mỹ tích cực viện trợ sau chiến tranh và dân chúng cần cù làm việc, họ đã đưa đất nước văn minh như ngày nay.
Còn Bắc Hàn thì cứ như Bắc Việt Nam, đeo theo Liên Xô, Trung Cộng, rồi còn leo thang chế tạo vũ khí, nói nôm na cho dễ hiểu là nhà nước đã bắt dân “Ăn đạn thay cơm”!
Vậy vẫn chưa đủ chết dân mà con ông Kim Ủng Ỉn (Kim Jong-il) là Nguyên Soái 30 tuổi Kim Chính Vân (Kim Jong-Un) còn bày thêm nhiều trò hề ngoạn mục khác hiện nay. Ta cần so sánh để toàn dân trong nước, nhất là giới trẻ hiểu về thời Hồ Chí Minh và đảng CSVN mà đứng lên đòi sửa đổi Hiến Pháp năm 1992  trong đó có điều 4 HP lỗi thời hiện nay.

Nhắc lại, Bắc Hàn đem quân xâm chiếm Nam Hàn, quân đội Liên Hiệp Quốc do Mỹ lãnh đạo đem quân tới đuổi Cộng Sản trở về miền Bắc. Chiến tranh Triều Tiên chấm dứt bằng một hiệp định đình chiến năm 1953.

Nhưng ngày 13 tháng 3 năm 2013, Nguyên soái 30 tuổi Kim Jong-Un chính thức thông báo từ bỏ hiệp định đình chiến sau 60 năm, và cảnh báo sẽ hành động quân sự “không thương tiếc”, "phá hủy phần bụng", "cắt đứt khí quản" kẻ thù.

Hãng tin Yonhap của Bắc Hàn hôm 13/3 trích lời một nguồn tin quân đội cấp cao nói rằng đội máy bay chiến đấu của Triều Tiên tăng cường hoạt động lên mức “chưa từng thấy” trong những ngày gần đây. Chỉ riêng hôm 11/3 đã có 700 chuyến.

Tuy đường dây nóng của Hội Chữ thập đỏ nối giữa Seoul và Bình Nhưỡng đã bị Triều Tiên cắt, nhưng một phát ngôn viên của phủ Tổng thống Hàn Quốc nói rằng đường dây quân sự liên Triều vẫn hoạt động.

Trong thời gian liên tục đưa ra lời đe dọa tấn công Mỹ và Hàn Quốc, nhà lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong-un có nhiều chuyến thị sát các đơn vị quân đội. Khi đến  thăm lực lượng pháo binh vùng biên, nhà lãnh đạo 30 tuổi nói rằng đảo Baengyeong của Hàn Quốc có thể sẽ là mục tiêu nã pháo.
“Khi có lệnh, các anh phải phá hủy phần bụng của kẻ thù điên cuồng, cắt đứt khí quản của chúng để cho chúng thấy rằng chiến tranh thực sự là như thế nào”, hãng thông tấn nhà nước KCNA trích lời hoàng tử của Kim Ủng-Ỉn trong chuyến thị sát hôm 11/3.

Dưới đây là hình ảnh về chuyến thăm của ông Kim Jong-un:


 Vị “Tiểu Nguyên soái” nói sẽ tiến hành một vụ thử hạt nhân "cấp cao" trong một động thái nhắm vào Hoa Kỳ, quốc gia mà họ gọi là "kẻ thù không đội trời chung".


Sao giống Nguyễn Tất Thành tức kịch sĩ Hồ Chí Minh quá vậy?
Thì năm 1920, Nguyễn Ái Quốc tức Hồ Chí Minh đã  tuyên bố tại Pháp lời mà cụ Phan Chu Trinh phê là “Ngựa non háo đá”: “Tất cả những ai không muốn coi chúng ta như bình đẳng với họ đều là kẻ thù của chúng ta. Chúng ta không được chung sống với họ trên cùng một quả đất.”

Còn hiện nay là phong trào kêu gọi dân chúng góp ý sửa đổi Hiến pháp 1992, làm ra vẽ rất dân chủ, đi từng nhà dân kêu góp ý. Ngày 25/3/2013, phó Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc đã đem một hồ sơ hàng chục ngàn đơn góp ý nộp cho Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, trong ấy điều 4 HP sẽ không sửa đổi “Vì toàn dân công nhận quyền trị nước là của Đảng. Đảng do toàn dân lựa chọn, dưới sự hướng dẫn của thuyết Mác-Lê và tư tưởng HCM ..”

Những quốc gia Cộng Sản đều có những chú hề dựng “Toàn Dân” làm mặt nạ y như nhau. Cũng tương đương thời gian cuối tuần tháng 3/2013 của Việt Nam lúc “toàn dân Yêu đảng”, thì báo nhà nước Bắc Hàn, tờ Rodong Sinmun, đưa ra một bài xã luận nói rằng thử nghiệm hạt nhân là "nhu cầu của nhân dân".

"Nhu cầu của nhân dân là chúng ta nên làm một điều gì đó, không chỉ là một thử nghiệm hạt nhân, mà thậm chí còn lớn hơn thế. Hội đồng Bảo an LHQ đã đẩy chúng ta tới chỗ không có sự lựa chọn nào khác."

Bắc Hàn đã tiến hành hai vụ thử hạt nhân trong quá khứ, vào các năm 2006 và 2009.
Ngày 12 tháng 2  Bắc Hàn vừa cho thử hạt nhân mặc cho gặp phải phản đối mạnh mẽ từ trước bởi Liên Hợp Quốc, Hoa Kỳ và nhiều nước xung quanh.

Đại diện của chính phủ Mỹ và Nam Hàn nói trong cuộc họp ngay sau đó rằng Mỹ và Nam Hàn sẽ phối hợp, để Bắc Triều Tiên "phải trả giá cho hậu quả của vụ thử hạt nhân".

Chưa hết, ngày 20 tháng 3, 2013 Bắc Hàn còn tung video mô phỏng tấn công nhắm vào các tòa nhà quan trọng của chính phủ Mỹ.  Video nầy được tung lên trang mạng bán chính thức Uriminzokkiri.

Những hình ảnh trong đoạn video mô phỏng này có lời lẽ cứng rắn và mạnh tay hơn một video tương tự cách đây vài tuần với hình ảnh Tòa Bạch Ốc và dòng chú thích "Tòa Bạch Ốc nằm trong tầm ngắm của chúng ta" và Tòa nhà Quốc hội Mỹ bị bắn phá, với dòng chú thích "Thành trì này nằm trong tầm hỏa tiễn hạt nhân".

Bắc Hàn như một đứa con nít khóc đòi sữa, hể mỗi lần đói là giẩy nẩy khóc ré lên là được cho bú. Nên thế giới biết những cái nư đó mà nhận định về hàng loạt những thách thức của họ: Bắc Hàn cần tuyên truyền để tập hợp chính người dân và cả thể chế tại nước này vào khi người dân đang bị thiếu đói. Cũng có thể Bắc Hàn muốn đẩy Hoa Kỳ tới bàn đàm phán và đây là phép thử mà Bắc Hàn đã từng dùng trước đây, buộc các nước mà họ coi là kẻ thù phải thương thuyết về viện trợ lương thực và hòa bình.

Nhìn Lại Đại Lễ Lên Đồng Tập Thể của Kim Ủng Ỉn để nhớ Bác Hồ
Lên Đồng Tập Thể Tại Đám Ma Hồ Chí Minh
Ngày 17 tháng 12 năm  2012, Bắc Hàn kỷ niệm một năm ngày mất Kim Jong-il, không lâu sau vụ phóng tên lửa thành công khiến nhiều nước xung quanh bất bình
Trong năm 2012, cả đồng minh lẫn kẻ thù của Triều Tiên đều bất bình trước cách phân bổ chi tiêu của ông Kim Jong-un, dành cả tỷ đôla để phóng hai quả tên lửa thay vì mua lương thực cho dân.

Thời Nguyễn Ái Quốc, nào Cải Cách Ruộng Đất giết địa chủ trả thù giai cấp, người dân cày thay trâu, ăn cũ chuối, khoai sắn, nhưng cũng hở miệng ra là coi Pháp, Mỹ là kẻ thù, xua quân vào Nam, phải  “Sinh Bắc tử Nam”.
Rồi nào là Tết Mậu Thân 1968, Mùa hè đỏ lữa 1972 cho tới “Giải phóng” “Thống Nhất” đây xương máu dân Việt.
Sau 1975 say men chiến thắng cả nước thành trâu ngựa nếu không nhờ Mỹ mở cửa bang giao nuôi sống lại. Bắc Hàn cũng vậy, sau trên nửa thế kỷ khép kín, nay Kim Chánh Vân trẻ, lại có học vấn Mỹ quốc nên cởi mở hơn, nhưng vẫn đòi “Cắt cổ, đâm bụng” Mỹ như Hồ Chí Minh! Chừng nào nhân loại mới hết những tên điên cuồng tín với hận thù?

Chuyên gia phân tích người Hàn Quốc, Chung-In Moon cho rằng, lãnh tụ trẻ tuổi lên làm chủ tịch được một năm, cũng cho thế giới bên ngoài thấy một hình ảnh nhẹ nhàng và có vẻ dân dã hơn, khi thỉnh thoảng hé lộ chút cảm xúc riêng tư. 

Chàng Kim Jong-il đang trong thế 'tiến thoái lưỡng nan', khi một mặt 'thấy mình nên tuân theo những gì cha ông ủy thác' (Do các tướng già thúc đẩy) là phát triển quân sự và mặt khác 'thấy mình có trách nhiệm khôi phục kinh tế, cho người dân miếng ăn'.

Y như Việt Nam, giờ nầy người dân chán đảng CS và muốn theo Mỹ, Đảng cũng biết vậy, nhưng vì bị rèn luyện bởi “Mác-Lê” và HCM mà cứ Thù Mỹ và làm nô lệ Bắc triều.
Trở lại ngày 17 tháng 12 năm  2012, Nguyên soái Kim Chính Vân kỷ niệm một năm ngày mất Kim Ủng Ỉn tại Hán Thành năm trước, từ ngày 17 đến 28 tháng 12 năm 2011 là ngày thế giới biết tin Chủ tịch Bắc Hàn Kim Chánh Nhật (Kim Jong Ỉn) chết đến ngày tang lễ chính thức, có cuộc “lên đồng tập thể.” như vầy.
   
Tang lễ Hồ Chí Minh năm 1969 cũng có “Đại Lễ Lên Đồng Tập Thể” tương tự. Lúc ấy có giọt lệ của Võ Nguyên Giáp, Văn Tiến Dũng, Lê Đức Thọ, Tố Hữu V.V. đập đầu khóc thét với toàn bộ đảng Lao Động trá hình, (đến năm 1975 mới chịu rớt mặt nạ thành đảng Cộng Sản!) trên TV.
Tây phương thấy tưởng thật, rằng Hồ Chủ tịch được toàn dân thương nhớ khi nằm xuống.
Tại sao người ta Lên Đồng Tập Thể như vậy?

Năm 2001, nhân trung ương đảng Cộng sản làm Lễ Sinh nhật Hồ Chí Minh, chúng tôi có thấy trên Net. bài của một sinh viên du học viết về sử gia Tố Hữu và phân tích tập “thơ trong tù” của Hồ Chủ tịch mà sinh viên nầy phải nặn óc học mà không làm nổi; và đám tang Hồ Chí Minh cũng có Đại lễ Lên Đồng Tập Thể;  cũng không quên nhắc đến cuộc mướn người “khóc đám ma” vĩ đại theo phong tục Tàu của cha Kim Chánh Nhật là Kim Nhật Thành năm 1994. Xin chép lại để mọi người biết vì sao đám ma Hồ Chí Minh cũng có Đại Lên Đồng Tập Thể như trên?

Sinh viên nầy, với bài "Vài suy nghĩ về Bác Hồ của một du học sinh”, lột trần được sự Linh Nghiệm của “Đại Lễ Lên Đồng Tập Thể” của những Diễn Kịch Viên nầy trên sân khấu Việt Nam một cách thật giản dị nhưng xuất sắc.

 Kính mời những trí thức trí ngủ và quý độc giả trong nước đọc lại bài viết diễn tả rất chi tiết cặp mắt láo liên của Công an “Đầy tớ”  nhân dân  đến nhà dân ép buộc mua ảnh bác Hồ để “lộng kiến”, trong khi dân hết tiền, cả nhà đói, phải ăn bánh mì khô lên mốc, chờ đến khi đi thăm Lăng Bác mới được thưởng bánh mì.. Rất hay: 

Vài suy nghĩ về Bác Hồ

Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Bắc Việt nam khi đất nước đã không còn chiến tranh. Cũng như bao đứa trẻ khác tôi đi học cấp I, cấp II, cấp III, rối đến đại học, rồi đi làm.

 Nói chung là rất bình thường như những đứa bạn tôi ở chốn thành thị.
Cũng như tất cả những đứa trẻ khác, từ bé cho đến tận bây giờ tôi luôn được tuyên truyền về hình ảnh một con người siêu phàm cả về tài năng và đạo đức mà tôi chưa từng được gặp mặt. Đơn giản bởi vì người đó đã chết trước khi tôi ra đời.  Từ sách vở, ca nhạc, cho đến đài báo, rồi sau này cho đến truyền hình đều không ngừng, không nghỉ đưa vào óc tôi những câu chuyện, lời ca và hình ảnh về công việc, cuộc sống, đức tính, tư tưởng..., nói chung là đủ mọi thứ của một con người - Bác Hồ--

Bài hát đầu tiên tôi thuộc khi tôi mới 3 tuổi, mà tôi không thể nhớ nổi bao nhiêu lần tôi đã hát, "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng..." Một trong những câu thơ đầu tiên mà tôi thuộc là "Nhà em treo ảnh Bác Hồ. Bên trên là một lá cờ đỏ tươi”.

Khi đi học ở trường cấp II tôi đã phải mất bao đêm học cho bằng thuộc những bài thơ dài dằng dặc về Bắc Hồ. Nếu sáng hôm sau cô giáo kiểm tra mà không thuộc bài thơ đó thì quả là một rắc rối lớn.
Không hiểu thế nào mà đến bây giờ tôi chỉ nhớ được bài thơ "nhái" theo chứ
không thể nào nhớ được bài thơ gốc.
(Đêm nay Bác không ngủ, Vì có quả đu đủ...
chắc các bạn đều thuộc cả. Tôi không cần phải kể ra đây nữa làm gì).

Tôi còn nhớ rõ một lần năm tôi học lớp 7, trong một tiết học thơ Bác, bà giáo dạy môn văn của tôi đứng trên bục giảng ra sức truyền đạt đến học sinh các đức tính và nhân cách tốt đẹp của Bác Hồ. Bài giảng của bà giáo xúc động lắm. Cả lớp toàn những đứa trẻ con mới 13 tuổi bọn tôi ngồi nghe rất chăm chú và im lặng như nuốt lấy từng lờị. Cuối cùng, khi nói đến ngày mất của Bác Hồ thì bà giáo không cầm được nước mắt, bật khóc.

Đến khi thi chuyển lên cấp III tôi đã phải khốn khổ vì môn văn do rất kém về khả năng học thuộc và phân tích thơ của Hồ Chủ Tịch. Tôi nhớ bài thi đó tôi đã chuẩn bị rất kỹ và làm hết sức mình mà chỉ được có 5 điểm. Tôi cay cú lắm. May mà môn toán tôi được 10 điểm nên vẫn đạt điểm khá cho hai môn thi văn và toán.

Câu chuyện lại tiếp diễn khi tôi học cấp III. Vẫn toàn thơ Bác. Cứ như là nước Việt nam chỉ có mỗi một nhà thơ thôi ấy. Tuy nhiên sau đó khi thi vào đại học tôi không chọn ngành phải thi môn văn nên thoát được việc nghiên cứu thơ Bác. Thật là hú vía.

Tôi phải kể ra dài dòng như vậy là để cho các bạn biết là tôi đã qua môt quá trình bị tuyên truyền nhồi sọ nặng nề và lâu dài như thế nào.  Ấy thế mà không hiểu tại sao trong suốt hơn 20 năm của cuộc đời tôi chưa từng bao giờ có chút thiện cảm chứ chưa nói đến chuyện tôn Bác Hồ lên làm thần tượng của mình bao giờ.

Hồi tôi 5 tuổi, lớp mẫu giáo của tôi được vào lăng viếng Bác. Giữa mùa hè
nóng nực đoàn trẻ con chúng tôi hoà vào đoàn người dài dằng dặc tại quảng
trường Ba Đình để đi vào lăng. Chúng tôi đứa nọ túm áo đứa kia lần lượt bước qua cái cửa có hai người lính cảnh vệ bồng súng đứng hai bên. Vừa bước vào bên trong tôi thấy lạnh toát người vì khí lạnh toả ra từ các máy lạnh trong lăng.

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là máy lạnh. Ở nhà mỗi khi trời nóng quá tôi thường chạy ra sân tắm truồng dưới cái máy nước. Nhưng cái máy lạnh lúc đó thì thú vị hơn cái máy nước rất nhiều. Thi hài Bác Hồ nằm trong một tủ kính. Khắp khuôn mặt được đánh phấn trông như diễn viên kịch. Tôi thấy hay hay vì Bác Hồ hoá ra trông giống như một con búp-bê to chứ không phải như một tiên ông mà tôi có lần tưởng tượng ra.

Sau khi đi ra khỏi lăng bọn tôi mỗi đứa được phát không một chiếc bánh mỳ vừa to, vừa thơm . Lúc đó cả nhà tôi đang phải ăn gạo mốc có đầy mọt cho nên chiếc bánh mỳ đó thực sự là một đặc sản. Tôi ăn ngay nửa chiếc, nửa còn lại tôi đem về cho thằng em gầy còm suy dinh dưỡng ở nhà. Kỷ niệm về lần duy nhất trong đời vào lăng viếng Bác thật đặc biệt nên tôi không bao giờ quên.

Một lần anh công an khu vực đến nhà tôi lấy lý do thăm hỏi nhưng chắc là để dò xét xem gia đình tôi có điều gì sai phạm hay không. Khi đang nói bao chuyện dông dài về tình hình trị an tại địa phương với bố tôi anh luôn đảo mắt khắp nhà tôi một cách nghi hoặc. Trước khi ra về anh bảo bố tôi "Sao nhà bác chưa treo ảnh Bác Hồ?". Bố tôi trả lời "Tôi đã có treo nhưng cái ảnh cũ hôm nọ bị ngấm nước mưa nên ố hết cả. Tôi vừa vứt đi rồi".
"Thế thì bác phải đi mua ngay một chiếc ảnh mới mà treo đi". Thế là bố tôi phải tức tốc đạp xe đi mua một cái khung có kính và một bức ảnh Hồ Chủ Tịch mới để treo lên tường. Mẹ tôi bảo "Anh đợi mấy hôm nữa đi mua có được không? nhà mình đang hết tiền". "Không được. Công an họ yêu cầu gì mình phải chấp hành ngay. Chậm là không được". Bố tôi trả lời.

Cái bức tường mốc meo và loang lổ của nhà tôi chẳng ăn nhập gì với cái khung ảnh mới bên trong là hình ông cụ râu dài có nét mặt hồng hào và nụ cười nửa miệng. Tôi chợt nhìn sang bức ảnh của ông nội tôi treo ở một phía tường khác. Bức ảnh đen trắng cũ kỹ, còn mặt ông nội tôi nhăn nhúm, gầy dơ xương. Tôi cảm thấy trong lòng mình có một cái gì khang khác mà tôi không thể biết rõ là cái gì. Có lẽ vì lúc đó tôi còn nhỏ quá chăng?

Khi nhà tôi có tiền mua TV thì cũng là lúc tôi được truyền hình Việt nam đưa tin tuyên truyền về Bắc Hồ. Tuần nào cũng có một chương trình gì đó nói về Bác Hồ. Nếu dịp gần những ngày lễ lớn thì ngày nào cũng có. Thông tin rất chi tiết, lời bình trên TV thật truyền cảm. Bác đã đi những đâu, nói cái gì, thăm hỏi nhà ai, vân vân và vân vân.

Một lần tôi được xem một đám đông rất lớn, có đến hàng trăm nghìn, thậm chí đến hàng triệu người đang đứng khóc thảm thiết. Họ có vẻ đang rất đau đớn và thương tiếc vì Bác Hồ đã ra đi đột ngột trong khi sự nghiệp chống Mỹ cứu nước còn dở dang. Số người đông quá, người già, trẻ con, đàn ông, đàn bà, trông mặt ai cũng đều rất đau khổ, dàn dụa nước mắt. Tôi hỏi mẹ tôi:  "Lúc đó mẹ có ở đấy không? Mẹ có khóc không?"
"Có con ạ"
"Tại sao mẹ lại khóc? Mẹ thương Bác Hồ quá à?"
"Không con ạ, mẹ thấy xung quanh ai cũng khóc nên mẹ cũng khóc thôi.

Tối hôm trước đám tang, ông tổ trưởng dân phố đến từng nhà phát khăn tang  và dặn mọi người phải có mặt đầy đủ và đeo khăn tang trong ngày hôm sau".
"Nhưng mẹ phải đi chợ bán rau cơ mà".
"Thì mẹ phải nghỉ chợ một ngày".
À, hoá ra là thế. Cái mình nhìn thấy thế chưa chắc đã hoàn toàn như thế.

Tôi liên tưởng trực tiếp đến cảnh hàng triệu dân Bắc Triều tiên cũng đứng chật đường gào khóc trước linh cữu Kim Nhật Thành. Giữa lúc đất nước Triều tiên muôn vàn khó khăn với gần 2 triệu người chết đói thì lãnh tu. Kim Nhật Thành lại ra đi. Kể ra khó khăn của các bạn Bắc Triều tiên cũng không kém gì chúng ta lúc Bác mất. Hai sự việc cách nhau hàng chục năm sao kịch bản giống nhau quá vậy. Tôi đã khôn hơn một tí rồi.

Có một lần khác tôi đã nhìn thấy Bác Hồ khóc trên TV. Không biết có phải là lần duy nhất Bác khóc khi quay phim không? Lý do là vì Bác tiếc thương nhiều đồng bào đã bị chết thảm trong cải cách ruộng đất. Bác công nhận đấy là sai lầm của Đảng, và bác lấy khăn lau nước mắt... trước ống kính camera. Lúc này tôi đã lớn hơn rồi. Tôi đã biết thế! nào là cái chết, bất công, sự tàn bạo và lừa bịp. Tôi không phải là cảm thấy nữa mà đã nhận thấy.

Vài năm gần đây trên các phương tiện thông tin đại chúng, tôi lại được nghe và đọc nhiều về "tư tưởng Hồ Chí Minh". Tôi vẫn cay cú cái bài thi bị 5 điểm ngày xưa lắm nên tôi đã dành nhiều thời gian căng hết cả óc ra để nghiền ngẫm các bài viết về "tư tưởng Hồ Chí Minh" trên báo Đảng. Rủi thay cho tôi, lần này cũng không hơn gì năm xưa. Tôi chẳng những không thu được kết quả gì mà đầu óc tôi càng mông lung mụ mẫm hơn.

Đã dồn hết tâm chí vào rồi mà tôi vẫn không hiểu được "tư tưởng Hồ Chí Minh" là cái quái gì. Tại sao cái tư tưởng của một con người đã có lần tự nhận rằng mình chẳng có tư tưởng gì cả lại có thể linh nghiệm cho một đất nước nghèo khổ và lạc hậu nhất thế giới như Việt nam trong khi ca thế giới văn minh đang ầm ầm tiến lên? Có lẽ nó cũng chỉ giống như cái ảnh bóng nhoáng lồng trong khung kính treo trên cái tường mốc meo nhà tôi năm xưa thôi. Chẳng để làm gì cả.

Hay "tư tưởng Hồ Chí Minh" là cái gì đó giống như sấm Trạng vậy. Nói một câu gì đó thì phải viết ngay thành sách rồi cùng nhau suy ngẫm mấy chục năm thậm trí hang trăm năm mới ra, rồi một ngày nào đó à lên một cái - hoá ra là thế. Nghe nói nhà nước sắp sửa chi ngân sách để xây dựng một viện nghiên cứu lớn gọi là Học viện Tư tưởng Hồ Chí Minh. Cũng nghe nói rằng rất nhiều học giả uyên bác về Hồ Chí Minh đã sẵn sàng rồi, chỉ cần hô lên một tiếng là sẽ đủ bộ xậu ngay.

Không. Như thế đã quá đủ rồi. Hãy để cho chúng tôi được nghe cái chúng tôi muốn nghe, thấy cái chúng tôi muốn thấy, làm cái chúng tôi muốn làm. Đừng tiếp tục bắt lũ trẻ tội nghiệp chúng tôi ngồi im lặng mà nghe người ta chỉ bảo "phải như thế này này, không được thế kia".

Không. Tôi sẽ không bao giờ giống mẹ tôi -bật khóc chỉ vì thấy mọi người xung quanh đều khóc. Không. Tôi sẽ không bao giờ gật chỉ vì tất cả mọi người đều gật.

Không. Tôi sẽ không giống bố tôi - giả bộ ngoan ngoãn để được yên thân. Tôi sẽ chỉ là tôi thôi. Không. Tôi sẽ không phải là tôi của hôm nay nữa. Tôi sẽ là tôi của ngày mai, bước ra khỏi đám đông, đạp đổ mọi thần tượng giả hình, xây tượng đài mới của chính mình – TỰ DO và TRI THỨC.

Hè xa quê 2001
 Theo tin hãng thông tấn Nam Hàn cho biết và sau đó đã được nhiều cơ quan truyền thông quốc tế đưa lại là những người không khóc trong đám tang con của Kim Nhật Thành là Kim Chánh Nhật (Kim Jong- il) có thể sẽ phải chịu mức án tới 1 năm rưỡi lao động cải tạo.

Ngày 29/12/2011, tức ngày cuối cùng của kỳ hạn đề tang, ở các cấp chính quyền ở Bắc Hàn đã có những cuộc họp nhằm phát giác những người không biểu lộ tình cảm đúng mức với “lãnh tụ kính yêu”. 

Tòa án nhân dân theo kiểu đấu tố tập thể này kết thúc hôm 8/1/2012 và nhiều người có thể sẽ bị đưa vào trại cải tạo. 

Bắc Hàn loan tin Chủ tịch Kim Chánh Nhật chết hôm 17/12/2011 sau một cơn đau tim “trên đường đi thị sát bằng tầu hỏa ở một địa phương”. Nhưng vệ tinh của Mỹ sau đó nói, con tầu đáng ra đưa Kim đi thị sát đã không hề rời khỏi nhà ga. 

Kim có thể đã chết ở nhà riêng nhưng cũng có nguồn tin cho rằng Kim bị ám sát. Trước đó Kim từng bị đau tim. 

Vụ  khám xét để biết ai không đập đầu khóc đám ma Kim Chánh Nhật đúng mức sẽ bị trừng phạt, giải thích được bài viết của du học sinh Việt Nam trên đây nói lên do đâu có hàng triệu dân Bắc Triều tiên cũng đứng chật đường gào khóc trước linh cữu người cha là Kim Nhật Thành năm 1994 và vì đâu có cảnh khóc đám ma Hồ Chí Minh năm 1969; cũng có một đám đông rất lớn, có đến hàng trăm nghìn, thậm chí đến hàng triệu người đang đứng khóc thảm thiết. Họ có vẻ đang rất đau đớn và thương tiếc vì Bác Hồ đã ra đi đột ngột trong khi sự nghiệp chống Mỹ cứu nước còn dở dang. Số người đông quá, người già, trẻ con, đàn ông, đàn bà, trông mặt ai cũng đều rất đau khổ, dàn dụa nước mắt. … Cô giáo khóc, bà mẹ khóc, nhưng không phải thương tiếc mà vì mẹ thấy xung quanh ai cũng khóc nên mẹ cũng khóc thôi. Hơn nữa vì  “Tối hôm trước đám tang, ông tổ trưởng dân phố đến từng nhà phát khăn tang  và dặn mọi người phải có mặt đầy đủ và đeo khăn tang trong ngày hôm sau" nên mẹ sợ mà phải nghỉ chợ một ngày dù cả nhà đang đói!”

Lúc bác Hồ chết, người sinh viên nầy chưa ra đời. Chứ chắc chắn cũng có cảnh đi nhìn xem ai khóc chưa đúng độ lên giây hồ cầm để đưa đi cải tạo!

Sinh viên hỏi: “Giữa lúc đất nước Triều tiên muôn vàn khó khăn với gần 2 triệu người chết đói thì lãnh tụ Kim Nhật Thành lại ra đi. Hai sự việc cách nhau hàng chục năm sao kịch bản giống nhau quá vậy.”

Và còn tả Bác Hồ nằm trong một tủ kính. “Khắp khuôn mặt được đánh phấn trông như diễn viên kịch!”

Rồi kể từ năm 2011, tức 17 năm sau, lúc đứa con của ông ta là Kim Chánh Nhật qua đời lúc 69 tuổi cho tới đám tang của ông, thế giới chứng kiến những màn khóc tập thể của mọi tầng lớp nhân dân, từ trẻ em tới người già, thường dân tới quân nhân. Nhiều người gọi đây là sự “lên đồng tập thể.” 

Ba tang lễ nầy chúng tôi gọi là những “Đại Lễ Lên Đồng Tập Thể”của lịch sử.

Còn sinh viên du học Tây phương, từng sinh trưởng và được giáo dục tại Bắc Việt, khi viết bài năm 2001, anh đã quyết định:
  “Tôi sẽ không giống bố mẹ tôi - giả bộ ngoan ngoãn để được yên thân. Tôi sẽ chỉ là tôi thôi. Tôi sẽ bước ra khỏi đám đông, đạp đổ mọi thần tượng giả hình, xây tượng đài mới của chính mình – TỰ DO và TRI THỨC.”

Cộng Sản không có bộ mặt loài người
Đó là kết luận của Tổng Thống Nga Boris Yeltsin (1931—2007), người Cộng Sản thuộc thành phần “Dính máu” của chế độ Cộng Sản Liên Bang Xô Viết, nhưng sau khi cái nôi Quốc Tế tan rã năm 1991, ngày 17 tháng 6 năm 1992 khi đến thăm Hoa Kỳ là nước cựu thù, ông đã tuyên bố trước lưởng viện Quốc Hội Hoa Kỳ rằng:

"Chính chủ nghĩa Cộng Sản là nguyên nhân của sự xung đột, sợ hãi trên thế giới. Chính chế độ Cộng Sản tạo ra sự hận thù trong xã hội.”

Còn nhớ “Thi hào” Tố Hữu (1920—2002)  của triều đình Hồ-Chinh-Đồng-Giáp ca ngợi Cách mạng tháng Mười, cho rằng trước tháng 10 năm 1917 nhân lọai chưa thành người, còn như là loài vật sống trong ngàn năm với đêm dài man rợ!

Vậy mà đứng trước Quốc hội Mỹ, kẻ thù mà vào Cách mạng tháng 10 năm 1917 của đảng Cộng Sản quốc tế Bôn-sê-vích của mình đã thề sẽ tiêu diệt, Tổng Thống Boris Yeltsin nói thêm rằng:

"Vì chủ nghĩa Cộng Sản mà nhân loại đã phải sống hãi hùng trong gần cả thế kỷ, đã suýt bị hủy diệt bởi những kho vũ khí khổng lồ do ‘bộ máy chuyên chính, điên rồ chế tạo không biết phỉ’ mà thực tế không cung cấp nỗi cho người dân một ổ bánh mì và một miếng thịt, là nhu cầu tối trọng yếu của một con người”.
Tổng Thống Yeltsin đã thành khẩn sám hối trước Quốc Hội Hoa Kỳ: "Lý trí đã thắng sự điên rồ" và “Cộng Sản không có bộ mặt loài người”. (Trích “Dương Thu Hương và Con Hùm Ngủ” hay  “Yêu và Bị Yêu”, Nguyễn Việt Nữ, tr.223, 224)
  Nguyễn Việt Nữ
      (27/3/2013) 


No comments:

Post a Comment