Monday, February 10, 2014

TA CỨ TƯỞNG TRẦN GIAN LÀ CÕI THẬT


             Khi tóc bạc trên đầu trôi dạt mãi,
Cội nguồn ơi chiếc lá lại rơi về .
            Đường về khép bóng trần gian
Lợi danh gói một hành trang vô thường

Ngoảnh nhìn cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng hóa không

Phú quý vinh hoa như mộng ảo
Sắc tài danh lợi tựa phù du

           Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
            Thong dong tự tại vậy mà vui

Đêm qua mộng lại thật gần
Đừng lay tôi nhé hồng trần mong manh !

              Ta về giữ mộng trinh nguyên
     Bờ hun hút lạnh nắng xuyên hình hài

          Thân như bóng chớp chiều tà
         Cỏ cây hoa lá xuân qua rụng rời
            Sá chi suy thịnh cuộc đời

       Thịnh suy như hạt sương rơi đầu cành

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ 
Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ!
Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc 
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay!

Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay

Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai ?
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi

Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui

Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Ðến mọi người xa lạ cũng như quen

Ta là Cát ta sẽ về với Bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!

No comments:

Post a Comment