Vừa qua, cộng sản Việt Nam tổ chức tuyên dương
một nữ Việt Cộng, tức Việt Cộng Cái từng hoạt động khủng bố, gài bom trên một máy
bay của Hoa Kỳ.
Chúng tôi xin trích đăng toàn bộ bài báo nói về chiến công
khủng bố đó của tên khủng bố là một Việt Cộng Cái, để quý độc giả rộng đường
suy luận và hiểu thêm tội ác của cộng sản:
Đây rõ ràng là một vụ khủng bố, chiếc máy bay
là máy bay dân sự và rất có khả năng là ngoài các “cố vấn Mỹ” còn có dân
thường.
Qua vụ việc này có thể thấy
Việt Cộng đã đi rất sớm trong việc đặt bom máy bay. Các vụ khủng bố tấn công
đặt bom máy bay sau này chủ yếu từ sau 1966 và do các nhóm khủng bố Arab và Bắc
Phi (và tình báo Bắc Triều Tiên) thực hiện.
Hài hước là con trai bà này sau
đó lại học về Hàng không ở Mỹ và giờ làm ở Tổng công ty Hàng không Việt Nam”.
Dưới đây là chiến công của nữ
biệt động Sài Gòn đăng trên tờ VnExpress.
Bà Lê Thị Thu Nguyệt,
nữ chiến sĩ biệt động Sài Gòn năm xưa với bí danh Mỹ Linh, hay biệt danh Con
chim sắt, là con gái gốc Sài Gòn, sinh ra tại Tân Định, quận 1. Cha là Đảng
viên Đảng cộng sản Đông Dương, bị lộ nên năm 1954 tập kết ra Bắc. Mẹ từng là
hội viên Hội Phụ nữ cứu quốc, mắc bệnh không có thuốc chữa đã qua đời khi
Nguyệt mới vài tuổi.
Ở lại Sài Gòn, cô bé
được cha gửi vào nhà chú ruột. Trước khi ra Bắc tập kết, cha dặn cô ở nhà chịu
khó học tập, 2 năm nữa cha sẽ về. Rồi cuộc kháng chiến kéo dài hơn suy tính
của nhiều người, 20 năm sau cha con mới được gặp nhau.
Năm 14 tuổi, Nguyệt
tham gia hoạt động cách mạng với nhiệm vụ giao liên, đưa người vào chiến khu,
mang tài liệu công văn, vận chuyển vũ khí vào nội thành… Khi ấy Nguyệt tham gia
đánh giặc ban đầu đơn giản chỉ là căm thù quân xâm lược đã khiến gia đình mình
ly tán, mẹ không có thuốc chữa bệnh. Qua năm tháng hoạt động, cô đã hiểu và yêu
lý tưởng của mình.
Nhắc đến bà Nguyệt,
người ta vẫn còn nhớ đến chiến công làm phát nổ máy bay Boeing 707 của Mỹ ở tận
Honolulu năm 1963. Để có thể tiêu diệt máy bay địch, đội Biệt động 159 yêu
cầu Nguyệt và cán bộ bí số E8 đóng giả làm tình nhân. E8 là nhân viên điều
khiển không lưu trong sân bay. Nguyệt giả làm người tình E8 để dễ ra vào
sân bay, nghiên cứu mục tiêu. Cả hai mất nhiều thời gian chuẩn bị, đi
xem địa thế, nắm bắt quy luật hoạt động của một số máy bay và sân bay…
chờ đến khi thời cơ thuận tiện để hành động.
Vai trò tình nhân
khiến Nguyệt gặp nhiều chuyện hiểu lầm. Cô bị trêu chọc, thậm chí bị vợ E8 đánh
ghen… có lúc tưởng chừng bỏ cuộc. Để kế hoạch đưa mìn vào sân bay hoàn
hảo, cô dàn dựng mang bụng bầu, bị bà thím bắt gặp mách chú. Người
chú đau khổ khuyên: “Cha đã gửi con cho chú nuôi, mong con học hành cẩn
thận, nếu con muốn lấy chồng thì về bảo chú, gả cho người ta đàng
hàng đừng để ảnh hưởng đến danh dự gia đình”. Cô gái khi ấy chỉ khóc
mà đáp: “Rồi có ngày con sẽ nói cho chú hiểu, con không bao giờ dám
làm điều gì có lỗi với gia đình, với ba con và chú thím”.
Ngày 25/3/1963, cô
mang bụng bầu chứa thuốc nổ C4 cài đồng hò hẹn giờ vào sân bay,
xách theo một chiếc túi du lịch, giống túi cố vấn Mỹ thường dùng. Sau đó cô
vào nhà vệ sinh, tráo “hàng” trong túi và trong bụng, rồi tiếp tục
đánh tráo túi với một cố vấn Mỹ trong phòng đợi.
Theo kế hoạch, quả mìn
sẽ nổ khi máy bay cất cánh 15 phút, dự kiến sẽ rơi ở Thái Bình Dương để
không ảnh hưởng đến người dân ở dưới. Chiếc Boeing 707 hôm ấy chở 80 cố
vấn Mỹ rời Sài Gòn sang San Francisco, quá cảnh sân bay Honolulu được 2 phút
mìn mới phát nổ. Toàn bộ máy bay bị phá hỏng. Nếu như hôm ấy, chiếc đồng hồ hẹn
giờ không bị trục trặc do máy bay lên độ cao 10.000 m, áp suất không khí khiến
nó chạy chậm lại, thì 80 cố vấn Mỹ đã thiệt mạng.
Bà Nguyệt kể, năm ấy
do điều kiện kinh tế của cách mạng khó khăn nên khi đi mua đồng hồ bà
chọn chiếc rẻ tiền nhất. Chính vì thế, kết quả đã không được như
mong muốn. Tuy nhiên, trận đánh này vẫn được Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi
lời khen ngợi qua sóng của Đài tiếng nói Việt Nam: “Không chỉ đánh Mỹ
ở Việt Nam mà chúng ta còn đánh Mỹ ở ngay nước Mỹ”. Trận này cũng
đã mang lại kinh nghiệm rất lớn cho những đơn vị đánh bằng thuốc nổ
hẹn giờ.
Đây chỉ là một trong
số rất nhiều chiến công mà bà Nguyệt thực hiện cùng đồng đội, như vụ
phá hỏng chiếc trực thăng HU1A, phá hỏng kế hoạch triển lãm trưng
bày sức mạnh quân sự của chính quyền Sài Gòn tháng 10/1962 ngay trước
tòa chánh đô Sài Gòn…
Năm 1963, bà Nguyệt
bị bắt, trải qua 11 năm trong các nhà tù từ Thủ Đức, Chí Hòa, Tân Hiệp,
chuồng cọp Côn Đảo… Trên đôi chân bà vết răng chó bécgiê cắn lúc bị thẩm vấn
vẫn còn hằn dấu.
Khi đất nước thống
nhất, bà Nguyệt gặp lại cha. Người cha không thể hình dung con gái đã
trưởng thành như thế nào. Trong mắt ông, cô vẫn là đứa con gái bé
nhỏ, thậm chí cha vẫn mua bánh kẹo và búp bê làm quà cho con.
Rồi bà lập gia đình,
chồng hơn 17 tuổi nên bạn bè bà phản đối. Tuy nhiên, cha đã phân tích
cho cô con gái thấy cô không còn trẻ, lại suy giảm sức khỏe sau 11 năm
bị giam trong nhà tù, phải lấy người chồng có sức khỏe tương đương
cả hai mới có thể đảm bảo hạnh phúc gia đình. “Lấy nhau xong, nhiều
lúc thấy chồng còn rất trẻ”, bà mỉm cười hạnh phúc.
Sau kết hôn, trong 4
năm bà sảy thai tới 5 lần. Bà xin nghỉ việc không lương, ra Hà Nội điều
trị tại Viện Y học dân tộc, coi bệnh viện là nhà. Ngày bà vào Bệnh viện
Từ Dũ sinh con đầu lòng, chồng lại được điều động ra công tác ngoài
Hà Nội. Không họ hàng thân thích bên cạnh, bà phải nhờ sự giúp đỡ
của hai nữ bộ đội đưa mình đến bệnh viện. Trên đường đến nhà sinh, xe
chết máy. Cuối cùng, cậu con trai đầu lòng cũng ra đời trong niềm vui
khôn xiết. Ba năm sau, năm 1983, bà sinh thêm cậu con trai nữa.
Cả hai con trai của
bà Nguyệt đều học hành chăm chỉ. Cậu anh đã tốt nghiệp ĐH Khoa Hàng không
không gian hạng giỏi ở Boston (Mỹ), tốt nghiệp thạc sĩ quản trị Kinh
doanh, hiện công tác tại Tổng công ty Hàng không Việt Nam. Cậu em học chuyên
ngành hóa tại Anh, và đang công tác trong lĩnh vực bất động sản. Năm
đầu tiên, gia đình phải viện trợ, sau đó cả hai anh em đều kiếm được
học bổng và tự đi làm để lo chi phí học hành cho mình.
Vợ chồng bà luôn
khuyên các con: “Cần tiếp thu khoa học kỹ thuật ở các nước tiên tiến nhưng phải
luôn nhớ mình là người Việt Nam. Ra ngoài học để về phục vụ cho tổ
quốc”. Cả hai con đều rất yêu thương bố mẹ.
Trưa 18/10, trời Sài
Gòn nắng như đổ lửa. Tan buổi giao lưu tại Nhà văn hóa Phụ nữ thành
phố, bà Nguyệt gọi điện cho cậu con út đến đón mẹ. Khoảng 15 phút
sau, một thanh niên cao to dừng xe trước cổng. Thấy mẹ xách chiếc túi
và ôm một bó hoa to, cậu trai tận tình đội mũ bảo hiểm và cài dây
cho mẹ. Chờ mẹ ngồi ổn định, anh mới phóng xe hòa vào dòng người trên
phố.
Kim Anh (VnExpress)
No comments:
Post a Comment