Tác Giả :
Bác Sĩ BRIAN L. WEISS
Dịch Giả: THÍCH TÂM QUANG
Dịch Giả: THÍCH TÂM QUANG
CHƯƠNG MƯỜI HAI
Ba tháng rưỡi qua đi từ buổi thôi miên đầu tiên. Không
những triệu chúng của Catherine thực sự biến hẳn, mà cô còn tiến bộ vượt qua cả
việc chữa khỏi bệnh. Cô rạng rỡ với một sinh lực an lạc chung quanh cô. Cô lôi
cuốn mọi người. Khi cô ăn điểm tâm tại quán Cà Phê ở bệnh viện, cả nam lẫn
nữđổ xô đến gặp cô. "Cô trông thật đẹp; tôi chỉ muốn nói với cô
điều đó thôi." họ nói như vậy. Giống như người câu cá, cô muốn lôi họ vào
con đường tâm linh vô hình. Không ai để ý và cô đã đến ăn
tại quán cà phê này nhiều năm qua.
Như thường lệ cô chìm nhanh vào hôn mê thôi miên sâu trong phòng
mạch không mấy sáng của tôi, mớ tóc vàng hoe của cô xìa từng cụm tỏa xuống
chiếc gối quen thuộc mầu be.
"Tôi thấy một tòa nhà ... tòa nhà này làm bằng đá. Và
một cái gì nhọn trên nóc tòa nhà. Đây là một nơi có nhiều núi non. Rất ẩm
thấp ... rất ẩm thấp bên ngoài. Tôi nhìn thấy một cỗ xe. Tôi thấy một cỗ
xe đi qua trước mặt. Toa xe có cỏ khô bên trong, một loại rơm hay cỏ khô
hay một thứ gì đó cho súc vật ăn. Có một số người đàn ông ở đấy. Họ
mang một loại cờ nào đó, một cái gì bay phấp phới ở đầu gậy. Mầu thật
sáng. Tôi nghe thấy họ nói chuyện về Moors ... Moors. Và cuộc
chiến đang diễn ra. Có một loại kim khí nào đó, một thứ gì bằng kim
loại chùm đầu họ... Một loại mũ chùm đầu làm bằng kim loại. Năm đó là
1483. Một thứ gì đó về người Đan Mạch. Phải chăng chúng ta đánh nhau với
người Đan Mạch. Một cuộc chiến nào đó đang xẩy ra."
Tôi hỏi, " Cô có ở đấy không?"
Cô trả lời dịu dàng, "Tôi không nhìn thấy
cái đó". Tôi nhìn thấy những cỗ xe. Những cỗ xe này có hai bánh, hai
bánh và cửa hậu. Những cỗ xe này lộ thiên, hai bên hông có song gỗ, một loại
thanh gỗ cùng đóng vào với nhau. Tôi nhìn thấy ... một thứ gì bằng kim loại
họ đeo ở cổ... rất nặng có hình chữ thập, nhưng ở có cái đầu cong,
các đầu tròn... trên hình chữ thập. Đó là ngày lễ của một vị thánh
nào đó... Tôi nhìn thấy những thanh kiếm. Họ có một loại dao hay gươm
nào đó ... rất nặng , lưỡi rất cùn. Họ đang sửa sọan cho một
trận chiến nào đó. "
"Xem xem cô có thể tìm thấy chính cô không?". tôi chỉ
thị. "Hãy nhìn chung quanh. Có lẽ cô là một người lính đấy. Cô đang
nhìn họ từ ở một chỗ nào đó."
"Tôi không phải là lính". Cô quả quyết về việc này.
"Tôi không phải là lính". Cô quả quyết về việc này.
"Hãy nhìn chung quanh."
"Tôi đã mang một số đồ tiếp tế. Đó là một cái
làng, một cái làng nào đó". Cô im lặng.
"Bây giờ cô nhìn thấy gì?"
Tôi thấy một lá cờ, một loại cờ nào đó. Nó đỏ và
trắng ... trắng có một cái hình chữ thập đỏ."
Tôi hỏi, "Có phải cái cờ ấy của dân tộc cô không?"
"Đó là cờ của binh lính nhà vua", cô đáp lại.
"Có phải vua của cô không?’
"Phải"
"Cô có biết tên vị vua ấy không?"
Tôi không nghe thấy. Ông ấy không ở đây."
"Cô hãy nhìn và xem cô đang mặc cái gì?" Hãy nhìn
xuống và xem cô đang mặc gì."
"Một loại da ... một loại áo chẽn bằng da trên ... trên một
cái áo sơ mi rất thô. Một cái áo chẽn bằng da... nó ngắn. Một loại giầy bằng da
thú vật ... không phải là giầy, giống ủng hay những giầy da đanh hơn.
Không ai nói chuyện với tôi cả."
"Tôi hiểu. Tóc cô mầu gì?"
"Tóc thưa, vì tôi già rồi, tóc đã hoa râm
rồi đó."
"Cô cảm thấy thế nào về cuộc chiến tranh này?"
"Nó đã trở thành cách sống của đời tôi. Tôi đã
mất một đứa con trong cuộc giao tranh nhỏ trước đây ."
"Một đứa con trai?"
"Phải". Cô buồn rầu.
"Cô còn ai? Cô còn ai trong gia đình?"
"Vợ tôi... và đứa con gái."
"Tên đứa con trai là gì?"
"Tôi không thấy tên nó. Tôi nhớ nó. Tôi thấy vợ tôi ."
Catherine vừa là nam vừa là nữ rất nhiều lần. Không con trong
hiện kiếp, cô đã là cha mẹ của nhiều con vào những kiếp khác.
"Trông vợ ông thế nào?"
""Bà ấy rất mệt, rất mệt. Bà ấy già rồi. Chúng tôi có
vài con dê."
"Đứa con gái còn ở với ông không?"
"Không, nó đã lấy chồng và đã dọn đi khỏi
nhà ít lâu nay."
"Ông có cô đơn không, chỉ còn ông và vợ ông?"
"Phải."
"Đời ông ra sao?"
"Chúng tôi rất mệt. Chúng tôi rất nghèo. Thật không dễ
dàng."
"Đúng. Ông đã mất đứa con trai. Ông có nhớ nó không?"
Cô trả lời đơn giản, "Có" nhưng
niềm đau buồn quá rõ ràng.
Tôi đổi đề tài, "Ông có phải là nhà nông không?"
"Phải. Có lúa mạch ... lúa mạch, thứ gì đó như lúa
mạch."
"Có phải có nhiều chiến tranh tại xứ ông không, trong suốt
cuộc đời ông với nhiều thảm kịch?"
"Phải"
"Nhưng ông đã sống cho đến già".
"Nhưng họ đã đánh nhau ở ngoài làng chứ không
phải trong làng". Cô giải thích, "Họ phải di chuyểnđến nơi họ đánh
trận... qua nhiều núi non".
"Ông có biết địa danh nơi ông ở không? Hay thành
phố?"
"Tôi không nhìn thấy, nhưng nó phải có tên. Tôi không nhìn
thấy".
"Có phải là thời gian sùng đạo với ông không? Ông nhìn
thấy hình chữ thập trên những người lính."
"Với những người khác .Chứ không phải với tôi."
"Có người nào còn sống trong gia đình ông ngoài vợ và
con ông không?"
"Không"
"Cha mẹ ông chết cả rồi à?
"Phải".
"Các anh và chị em?"
"Tôi có một người chị. Chị tôi còn sống. Tôi không biết chị
ấy", cô nói thêm, nhắc đến đời sống của chị ấy là Catherine.
"Được rồi. Hãy kiểm tra xem ông có nhận ra được người nào
khác trong làng hay gia đình". Nếu người ta luân hồi cả nhóm, cô sẽ tìm
thấy một người nào tại đấy, người này rất có ý nghĩa trong hiện kiếp của
cô.
"Tôi nhìn thấy một cái bàn bằng đá... Tôi nhìn thấy
những cái bát."
"Có phải là nhà của ông không?"
"Phải. Cái gì đó làm bằng ... thứ gì vàng, thứ
gì đó từ ngô ... hay thứ gì đó ... vàng. Chúng tôi ăn
cái này..."
"Được rồi" Tôi nói thêm, hãy cố gắng tăng nhịp
độ. "Ông đã có một cuộc đời rất khó khăn, một cuộc đời rất
khó khăn. Ông nghĩ như thế nào?"
Cô thì thào , "Những con ngựa".
"Ông có ngựa không hay của người nào khác?"
"Không, những người lính... một số người lính. Hầu hết
họ đi bộ. Nhưng không phải là ngựa, chúng là những con la hay những con
gì đó nhỏ hơn ngựa. Hầu hết chúng chưa thuần".
Tôi chỉ thị, "bây giờ hãy tiến xa hơn nữa",
"Ông đã rất già rồi. Hãy cố gắng tiến tới ngày cuối cùng trong kiếp
này như một người già".
Cô phản đối "Nhưng tôi chưa già
lắm."Cô đặc biệt là không để lại ảnh hưởng trong những tiền
kiếp này. Cái gì diễn ra là diễn ra. Tôi cũng không thể gợi ý cắt đứt
những ký ức hiện tại. Tôi cũng không thể bảo cô thay đổi những chi tiết về cái
đã xẩy ra và được nhớ lại.
Tôi hỏi, thay đổi cách tiếp cận, "Còn gì nhiều
nữa xẩy ra trong kiếp này? Rất quan trọng cho chúng tôi để biết".
"Không có gì quan trọng" Cô trả lời không
xúc động.
"Rồi, tiếp tục đi, tiến xa hơn nữa. Hãy tìm xem ông
cần phải học cái gì. Ông biết không?"
"Không, Tôi vẫn còn ở đấy".
"Phải, tôi biết. Ông có nhìn thấy gì không?" Một phút
hay hai phút trôi qua trước khi cô trả lời.
Cô thì thào dịu dàng, "Tôi đang trôi lơ lửng."
"Bây giờ cô đã rời bỏ ông ấy?"
"Phải, tôi đang bềnh bồng lơ lửng". Cô lại vào
trạng thái tinh thần.
"Cô có biết cô cần phải học gì không? Đây là một kiếp
khó khăn khác cho cô?"
"Tôi không biết. Tôi đúng là đang lơ lửng."
"Được rồi. Hãy nghỉ ngơi, hãy nghỉ ngơi". Nhiều phút
nữa trôi qua im lặng. Rồi dường như cô đang nghe thấy gì. Đột nhiên
cô nói. Giọng cô to và sâu. Giọng này không phải của Catherine.
"Có bẩy bình diện tất cả, bẩy bình diện, mỗi bình diện gồm
có nhiều mức độ, một trong chúng là bình diện về ký ức. Trên bình diện
này, bạn được phép thu thập các tư tưởng. Bạn được phép thấy đời sống của
mình vừa mới qua đi. Những người ở mức độ cao hơn được phép xem lịch sử.
Họ có thể trở lại dạy chúng ta biết về lịch sử. Nhưng chúng ta ở
mức độ thấp nên chỉ được phép xem đời mình ... vừa mới qua đi.
"Chúng ta có nợ phải trả. Nếu chúng ta không trả nợ xong,
chúng ta phải mang những món nợ này vào kiếp khác ... để chúng có thể được
biết kết quả. Bạn tiến bộ bằng cách trả nợ. Một số linh hồn tiến bộ nhanh hơn
những linh hồn khác. Khi bạn ở trong dạng thể chất, và bạn lao động liên
miên, laođộng suốt đời ... Nếu điều gì đó làm bạn mất khả
năng... trả nợ, bạn phải quay về bình diện của ký ức, và tại đấy bạn phải
chờ đợi cho đến khi linh hồn mà bạn thiếu nợ đến gặp bạn. Và khi cả
hai đều quay trở về dạng thức thể chất vào cùng một thời điểm, thì
bạn được phép trở về. Nhưng bạn quyết định thời gian bạn sẽ trở về. Bạn
quyết định làm gì để trả nợ đó. Bạn sẽ không nhớ được những kiếp khác...
chỉ nhớ được một kiếp mà bạn vừa trở về. Chỉ những linh hồn ở mức độ
cao hơn - những nhà hiền triết - được phép nhớ lịch sử và những biến
cố ở quá khứ ... để giúp chúng ta, dạy chúng ta điều ta phải làm.
"Có bẩy bình diện... bẩy bình diện mà ta phải qua trước khi
chúng ta trở về. Một trong bẩy bình diện này là một bình diện chuyển tiếp.
Nơi đó chúng ta phải chờ. Trong bình diện đó có sự quyết định về
những gì bạn sẽ mang theo với bạn vào kiếp sống kế tiếp. Chúng ta tất
cả đều có ... điểm trội. Điều này có thể là tham lam hay có thể
là khát vọng, nhưng bất cứ cái gì được quyết định, thì bạn cần phải trả
xong nợ cho những người này. Rồi bạn phải vượt qua điều này trong hiện
kiếp. Bạn phải học hỏiđể vượt qua tham lam. Nếu không khi bạn trở về bạn phải
mang theo với bạn đặc điểm đó, cũng như đặc điểm khác vào kiếp sống kế tiếp.
Gánh nặng sẽ trở nên nặng hơn. Với mỗi kiếp sống mà bạn trải qua và bạn không
trả xong nợ, kiếp sống kế tiếp sẽ khó khăn hơn. Nếu bạn trả hết nợ, bạn sẽ đạt
được một kiếp sống dễ dàng. Cho nên bạn chọn kiếp sống nào bạn sẽ có. Trong
giai đoạn kế tiếp, bạn chịu trách nhiệm về đời sống bạn có. Bạn chọn đời
sống đó". Catherine rơi vào im lặng.
Việc này hiển nhiên không phải từ các Bậc Thầy. Ông ta tự nhận
diện mình là "chúng ta thuộc về mức độ thấp" so sánh với những
linh hồn có mức độ cao - "những nhà hiền triết". Nhưng kiến
thứcđược truyền đạt vừa rõ ràng vừa thực tiễn. Tôi băn khoăn về năm bình diện
kia và những đặc tính của nó. Giai đoạn tái sinh có phải là một trong
những bình diện này? Và giai đoạn học hỏi và giaiđoạn quyết định là thế
nào? Tất cả trí tuệ được tiết lộ qua những thông điệp này từ những linh
hồn ở các phương chiều thuộc về trạng thái tinh thần rất nhất quán. Văn phong
truyền đạt khác nhau, cách nói và cú pháp khác nhau, sự sành điệu trong
thơ ca và ngữ vững khác nhau; nhưng nội dung vẫn mạch lạc. Tôi đang thụ
đắc một khối lượng lớn có hệ thống về kiến thức tinh thần. Kiến thức này nói về
tình thương yêu và hy vọng, niềm tin và lòng nhân đức. Nó khảo sát đức
hạnh và tật xấu, thiếu nợ người khác và của chính mình. Nó gồm có những kiếp
sống đã qua và những bình diện tinh thần giữa các kiếp sống. Và nó nói về
sự tiến bộ của linh hồn do hòa hợp và quân bình, tình thương yêu và trí tuệ,
tiến tới mối liên hệ huyền bí và xuất thần với Thượng Đế.
Có nhiều lời khuyên thực tiễn trên cùng phương diện : Giá trị
của kiên nhẫn và chờ đợi; sự thông thái trong sự quân bình của thiên
nhiên; sự loại bỏ sợ hãi, nhất là sợ hãi về cái chết; nhu cầu của học hỏi về
lòng tin cậy và vị tha, tầm quan trọng của việc không phán xét người khác hay
ngăn cản đời sống của người khác; tích lũy và sử dụng khả năng trực giác; và có
lẽ quan trọng hơn cả là kiến thức bất di bất dịch rằng chúng ta bất tử. Chúng
ta vượt qua sự sống và cái chết, vượt qua không gian và thời gian. Chúng ta là
những thượng đế, và thượng đế là chúng ta.
Catherine đang thì thào dịu dàng, "Tôi đang trôi
lơ lửng."
Tôi hỏi, "Cô ở trạng thái nào?"
"Không có gì ... Tôi đang trôi lơ lửng... Edward nợ
tôi cái gì đó... Ông ta thiếu tôi thứ gì đó".
"Cô có biết ông ta nợ gì cô không?"
"Không ... một số kiến thức ... ông ta nợ tôi. Ông
có điều gì nói với tôi, có lẽ về đứa con của chị tôi."
Tôi lặp lại, "Đứa con của chị tôi?"
"Phải ... Nó là đứa con gái. Tên nó là Stephanie"
"Stephanie? Cô cần biết gì về nó?"
Cô trả lời, "Tôi cần biết cách tiếp xúc với nó".
Catherine chưa bao giờ nói gì với tôi về cháu cô.
Tôi hỏi, "Nó có thân thiết với cô không?"
"Không, nhưng nó muốn tìm họ."
Tôi hỏi, "Tìm ai?" Tôi bối rối.
"Chị tôi và người chồng. Và cách duy nhất là nhờ tôi. Tôi
là mối liên lạc. Ông ta có tin tức. Cha nó là một bác sĩ, và đang hành
nghề tại một nơi nào đó ở Vermont, phía nam Vermont. Tin tức đến với tôi
khi cần thiết".
Sau này tôi được biết chị của Catherine và người chồng
tương lai đã đem đứa con gái của họ cho người ta nuôi. Vào
lúc đó họ là trẻ vị thành niên và chưa cưới nhau. Việc cho con làm con
nuôi được nhà thờ thu xếp. Không có tin tức gì nữa sau thời gian này.
Tôi đồng ý, "Phải, khi nào thì đúng
lúc?"
"Phải. Rồi ông ta sẽ nói với tôi. Ông ta sẽ nói với
tôi".
"Ông ta có tin tức gì khác cho cô biết không?"
"Tôi không biết, nhưng ông ta có những điều nói với
tôi. Và ông ta thiếu tôi thứ gì đó ... thứ gì đó. Tôi không
biết thế nào. Ông ta thiếu tôi thứ gì đó". Cô im lặng.
Tôi hỏi, "Cô có mệt không?"
Cô thì thào trả lời, "Tôi thấy bộ dây cương ngựa. Cột trên
tường. Bộ dây cương ... Tôi thấy một cái mền ở bên ngoài chuồng ngựa".
"Có phải là chuồng ngựa không?"
"Họ có ngựa tại đấy. Họ có nhiều ngựa".
"Ngoài ra cô nhìn thấy gì nữa?"
"Tôi nhìn thấy nhiều cây - vời những bông hoa vàng. Cha tôi
ở đấy. Ông săn sóc ngựa". Tôi hiểu tôiđang nói chuyện với một đứa bé.
"Trông ông ra sao?"
"Ông rất cao, với tóc muối tiêu."
"Cô có nhìn thấy chính cô không?"
"Tôi là một đứa bé ... một đứa con
gái".
"Cha cô là chủ ngựa hay ông chỉ là người săn sóc
ngựa?"
"Ông chỉ là người săn sóc ngựa. Chúng tôi sống ở gần
đấy."
Cô có thích ngựa không?"
"Có"
"Cô thích nhất con ngựa nào?"
"Có, Con ngựa của tôi. Tên nó là Apple (Quả Táo)". Tôi
nhớ lại kiếp sống mà cô có tên là Mandy khi con ngựa có tên là Apple xuất hiện.
Phải chăng cô lại nhắc lại kiếp sống mà chúng ta đã trải nghiệm? Có lẽ
cô đang tiếp cận kiếp này từ một cái nhìn khác.
"Apple... phải. Cha cô có cưỡi con Apple của cô
không?"
"Không, nhưng tôi có thể cho nó ăn các thứ. Nó thường
kéo cỗ xe của ông hiệu trưởng, kéo xe ngựa. Nó rất to lớn. Chân nó to. Nếu ông
không cẩn thận, nó có thể giẫm lên chân ông."
"Còn ai nữa không?"
"Mẹ tôi ở đấy. Tôi thấy một người chị... Chị tôi to
lớn hơn tôi. Tôi không nhìn thấy người nào khác".
"Bây giờ cô nhìn thấy gì không?"
"Tôi chỉ nhìn thấy ngựa".
"Đây là thời gian hạnh phúc của cô phải không?"
"Phải. Tôi thích mùi chuồng ngựa". Cô rất rõ
ràng, đề cập đúng lúc đến thời gian ở chuồng ngựa.
"Cô có ngửi thấy mùi ngựa không?"
‘Có"
"Mùi cỏ khô?"
"Có... mặt chúng rất dịu dàng. Cũng có những con chó
tại đấy, chó đen, vài con chó đen và vài con mèo ... nhiều súc vật.
Chó dùng để đi săn. Khi họ săn chim, chó được phép đi theo."
"Có điều gì xẩy ra cho cô?"
"Không". Câu hỏi của tôi quá mơ hồ.
"Cô lớn lên tại nông trại này phải không?"
"Phải. Người đàn ông săn sóc ngựa". Cô ngưng.
"Ông ta không phải thực là cha tôi." Tôi bối rối.
"Ông ấy không phải thực sự là cha cô sao?"
"Tôi không biết ... ông ta không phải thực là cha tôi.
Nhưng ông giống như là cha tôi. Ông là người cha thứ hai. Ông rất tốt với tôi.
Mắt ông xanh".
Hãy nhìn vào mắt ông - mắt xanh - và xem cô có nhận ra ông. Ông
ta rất tốt với cô. Ông ta thương yêu cô."
"Ông là ông tôi ... ông tôi. Ông yêu chúng tôi lắm. Ông tôi
yêu chúng tôi lắm. Ông thường dẫn chúng ta ra ngoài với ông. Chúng tôi
thường đi với ông đến chỗ ông uống rượu. Và chúng tôi được uống nước
ngọt. Ông thích chúng tôi". Câu hỏi của tôi làm cô bật ra khỏi kiếp
sống đó rơi vào trạng thái quan sát, siêu thức. Bây giờ cô đang xem
đời sống của Catherine và mối quan hệ của cô với người ông cô.
Tôi hỏi, "Cô có nhớ ông không?"
Cô trả lời dịu dàng, "Có"
"Nhưng cô biết ông đã ở với cô trước đây."
Tôi đang giải thích cố gắng làm giảm bớt sự buồn đau của cô.
"Ông rất tốt với chúng tôi. Ông yêu chúng tôi. Ông không
bao giờ la rầy chúng tôi. Ông thường cho chúng tôi tiền và đưa chúng tôi
đi chơi với ông. Ông thích như thế, nhưng ông chết."
"Phải, nhưng cô sẽ lại được ở với ông. Cô biết điều
đó."
"Phải. Tôi đã ở với ông trước đây. Ông không
giống như cha tôi. Họ khác biệt nhau rất nhiều."
"Tại sao người này yêu cô nhiều và đối xử với cô rất
tốt và người kia lại quá khác biệt?"
"Vì một người đã học hỏi. Người ấy đã trả nợ
người ấy thiếu. Cha tôi không trả món nợ của mình. Ông đã trở lại ...
không có hiểu biết. Ông phải làm lại"
Tôi đồng ý, "Đúng", ông phải học hỏi yêu
thương, dưỡng dục."
Cô trả lời, "Phải"
"Nếu họ không hiểu biết điều này, tôi nói thêm,
"họ coi trẻ con như tài sản, không biết yêu thương con người".
Cô đồng ý, "Đúng".
"Cha cô phải học hỏi điều này."
"Phải"
"Ông cô đã biết rồi..."
Cô xen vào, "Tôi biết", Chúng ta trải qua nhiều
giai đoạn khi chúng ta ở trạng thái thể chất... giống như những
giai đoạn tiến hóa khác. Chúng ta phải đi qua giai đoạn ấu thơ, giai đoạn
em bé, giai đoạn đứa trẻ... Chúng ta phải đi thật xa trước khi tiến tới...
trước khi chúng ta tiến tới mục tiêu. Các giaiđoạn trong dạng thể chất rất khó
khăn. Những người trong bình diện thiên thể lại dễ dàng. Ở đấy chúng ta
chỉ nghỉ ngơi và chờ đợi. Bây giờ đây là những giai đoạn khó
khăn".
"Có bao nhiêu bình diện trong trạng thái thiên thể?"
Cô trả lời, "Có bẩy"
Tôi hỏi, "Những bình diện ấy thế nào, chú ý để xác
nhận những bình diện vượt qua hai bình diện đã ghi trước đây trong
buổi thôi miên.
Cô giải thích, "Tôi chỉ được biết hai".
Giai đoạn chuyển tiếp và giai đoạn ký ức."
"Những bình diện này là hai bình diện mà tôi quen
thuộc".
"Sau này chúng ta sẽ biết những bình diện kia".
"Cô đã học hỏi cùng lúc như tôi", tôi nhận xét.
"Hôm nay chúng ta học về nợ nần. Việc này rất quan
trọng".
"Tôi sẽ nhớ cái mà tôi nên nhớ", cô nói thêm một cách
khó hiểu.
Tôi hỏi, "Cô sẽ nhớ những bình diện này chứ?"
"Không. Chúng không quan trọng với tôi. Chúng quan trọng
với ông". Tôi đã nghe thấy điều này trước đây. Điều này là
cho tôi. Để giúp cô, tuy còn nhiều hơn thế. Để giúp tôi, cũng còn
nhiều hơn thế. Tuy tôi không thể hiểu đầy đủ mục đích to lớn hơn là gì.
Tôi tiếp tục, "Dường như bây giờ cô đạt được nhiều
điều tốt hơn?", "Cô đang học nhiều."
"Đúng", Cô đồng ý.
"Tại sao bây giờ người ta bị lôi cuốn đến với cô? bị
thu hút đến với cô?
"Vì tôi đã thoát khỏi quá nhiều sợ hãi, và tôi có thể
giúp họ. Họ cảm thấy một sự lôi kéo tâm linh đến với tôi."
"Cô có thể giải quyết với việc này?"
"Được". Không có vấn đề gì. "Tôi không
sợ". Cô nói thêm.
"Tốt, Tôi sẽ giúp cô".
Cô trả lời, "Tôi biết, Ông là thầy của tôi".
-ooOoo-
CHƯƠNG MƯỜI BA
Catherine đã loại bỏ được những triệu chứng đau buồn.
Cô khỏe mạnh hơn mọi khi. Những kiếp sống của cô bắt đầu được nhắc lại. Tôi
biết chúng tôi đang gần kề điểm chót, nhưng điều tôi không hiểu là vào cái ngày
thu này khi cô lại đi vào hôn mê thôi miên thì năm tháng trời trôi qua từ
buổi nàyđến buổi kế tiếp, sẽ là buổi cuối cùng.
Cô bắt đầu, "Tôi nhìn thấy những bức chạm.
"Một số được làm bằng vàng. Tôi nhìn thấy đất sét. Người ta làm
bình. Những cái bình đỏ ... họ dùng một loại nguyên liệu đỏ. Tôi
nhìn thấy một tòa nhà nâu, một loại kiến trúc nâu. Đó là nơi chúng
tôi đang ở đấy."
"Cô ở trong tòa nhà nâu hay ở gần tòa nhà ấy?"
"Tôi ở trong. Chúng tôi đang làm những công việc khác
nhau."
Tôi hỏi, "Cô có thể nhìn thấy chính cô trong khi đang
làm việc không?" "Cô có thể miêu tả chính cô không, cô ăn mặc ra
sao? Hãy nhìn xuống. Trông cô thế nào?"
"Tôi mặc loại áo dài đỏ... Tôi có đôi giầy ngộ
nghĩnh, giống như dép. Tóc tôi nâu. Tôi đang làm việcđắp hình người. Đó là
hình một người đàn ông...một người đàn ông. Người này có một loại
gậy... một cái gậy ở trong tay. Những người khác đang làm những đồ
bằng kim khí."
"Có phải làm trong một xưởng không?"
"Chỉ là một tòa nhà. Tòa nhà được làm
bằng đá."
"Bức tượng cô đang làm, người đàn ông với cái
gậy, cô biết người ấy là ai không?’
"Không, chỉ là một người đàn ông. Người trông nom trâu
bò ...những con bò cái. Có nhiều tượng ở chung quanh đây. Chúng tôi chỉ
biết trông thấy chúng giống như thế. Nó làm bằng một loại nguyên liệu là
lạ. Rất khó làm. Nó cứ vỡ ra."
"Cô có biết tên của nguyên liệu đó không?"
"Tôi không nhìn thấy. Chỉ biết là một thứ
gì đó đo đỏ".
"Cái gì sẽ xẩy ra sau khi cô đã làm xong tượng?"
"Tượng sẽ được đem bán. Một số sẽ được đem bán ngoài
chợ. Một số sẽ được cho những nhà quý phái khác nhau. Chỉ những sản
phẩm đẹp nhất sẽ được đưa đến các nhà quý tộc. Phần còn lại sẽđược
bán".
"Có bao giờ cô được giao thiệp với những nhà quý phái
này không?"
"Không."
"Đây là công việc của cô phải không?"
"Phải"
"Cô có thích công việc của cô không?"
"Có"
"Cô đã làm công việc này lâu rồi phải không?"
"Không."
"Cô làm tốt chứ?"
"Không tốt lắm"
"Cô cần nhiều kinh nghiệm hơn phải không?"
"Phải, tôi đang học."
"Tôi hiểu. Cô vẫn sống với gia đình đấy
chứ?"
"Tôi không biết, nhưng tôi nhìn thấy những cái lều mầu
nâu."
Tôi nhắc lại, "Lều nâu"
"Chúng có khe hở nhỏ. Chúng có đường dẫn vào và một số
tượng ở bên trong cửa. Những tượng này làm bằng gỗ, một loại gỗ. Chúng tôi phải
làm tượng cho các lều này".
"Chức năng của những tượng là gì?"
Cô trả lời, "chúng để cho tôn giáo"
"Tôn giáo gì ở đấy - bức tượng?"
"Có nhiều thần, nhiều bảo vệ... nhiều thần. Người ta rất sợ
hãi. Có nhiều việc được làm nơi đây. Chúng tôi cũng làm những đồ
chơi ... những bảng chơi cờ có lỗ trong đó. Những đầu súc vật đi vào
những lỗ đó."
"Cô có nhìn thấy gì khác nữa không?"
"Trời rất nóng, rất nóng và bụi bậm ... cát."
"Có nước ở đâu đấy không?"
"Có, nước xuống từ núi". Kiếp sống này bắt đầu có
vẻ quen thuộc.
Tôi thăm dò, "Người ta có sợ hãi à? Họ có dị đoan
không?"
Cô trả lời, "Có. Họ rất sợ hãi. Người nào cũng sợ hãi. Tôi
cũng sợ hãi. Chúng tôi phải tự bảo vệ. Có bệnh. Chúng tôi phải tự bảo vệ".
"Bệnh gì?"
"Một loại bệnh giết mọi người. Nhiều người đang
chết".
Tôi hỏi, "Bệnh do nước?"
"Phải, Rất khô... rất nóng, vì các thần tức giận, và các
thần đang trừng phạt chúng tôi". Cô đang đi thăm lại kiếp sống
với cách trị bệnh bằng tannis. Tôi công nhận tôn giáo của sợ hãi, tôn giáo của
Osiris và Hathor.
"Tại sao các thần tức giận?", tôi hỏi nhưng đã
biết câu trả lời.
"Vì chúng tôi không tuân theo luật lệ. Các thần tức
giận".
"Không tuân theo luật lệ nào?"
"Những luật đã được ấn định bởi những
nhà quý phái".
"Làm sao để các thần nguôi giận?"
"Phải mặc một số thứ. Một số người mang các thứ chung quanh
cổ. Những thứ này giúp chống lại ma quỷ."
"Vị thần nào mà người ta sợ nhất?"
"Họ sợ tất cả các thần".
"Cô có biết tên vị thần nào không?"
Tôi không biết tên. Tôi chỉ nhìn thấy họ thôi. Có một vị thần có
thân như người nhưng đầu thú. Có một vị thần khác giống như mặt trời. Có
một vị thần giống như con chim, vị thần này đen. Các vị thần quấn dây trên
cổ".
"Cô sống sót qua tất cả điều này?"
"Phải, Tôi không chết".
"Nhưng những thân nhân của cô chết". Tôi nhớ lại.
"Phải, ... cha tôi; Mẹ tôi không sao."
"Anh cô?"
" Anh tôi ... anh ấy chết." Cô ấy nhớ lại.
"Tại sao cô sống sót? Có gì đặc biệt về cô
không? Điều gì cô đã làm?"
"Không", cô trả lời rồi thay đổi điểm trọng
tâm. "Tôi hình như thấy thứ gì có dầu bên trong".
"Cô nhìn thấy gì?"
"Thứ gì trắng. Nó giống như đá hoa. Nó là ... thạch
cao tuyết hoa... một loại chậu nào đó... có dầu trong đó. Dầu để sức
lên đầu..."
"... của các thầy tu." Tôi nói thêm.
"Phải"
"Nhiệm vụ của cô là gì bây giờ? Cô giúp
xức đầu à?"
"Không. Tôi làm các bức tượng".
"Có phải vẫn ở trong tòa nhà nâu không?"
"Không... sau này là một cái đền." Trông cô như
lo lắng vì lý do nào đó.
"Cô có vấn đề gì ở đó?"
"Người nào đó đã làm gì ở trong đền làm các thần
tức giận. Tôi không biết".
"Có phải là cô không?"
"Không, không ... Tôi chỉ nhìn thấy những thầy tu.
Họ đang sửa soạn lễ hiến tế, giết súc vật ... giết cừu. Đầu họ
hói. Không có tóc trên đầu họ, cũng chẳng có trên mặt họ..."
Cô rơi vào im lặng, và ít phút trôi qua. Đột nhiên cô trở
nên tỉnh táo hồ như cô nghe thấy gì đó. Khi cô nói, giọng cô sâu. Một Bậc
Thầy hiện diện.
"Chính trên bình diện này một số linh hồn được phép
xuất hiện trước những người vẫn còn ở trong dạng thức thể chất. Họ được
phép trở về ... chỉ khi họ đã để lại một số giao kèo chưa hoàn
tất. Trên bình diện này sự liên lạc với nhau được phép. Nhưng trên
những bình diện khác ... Đây là chỗ bạnđược phép sử dụng khả năng tâm linh
để truyền thông với người trong dạng thức thể chất. Có nhiều cách làm việc này.
Một số được phép dùng thần nhãn và có thể hiện ra trước những người còn ở
trong dạng thức thể chất. Những người khác có quyền năng hành động được
phép dùng ngoại cảmđể di chuyển đồ vật. Bạn chỉ có thể đi đến bình diện này nếu
việc đi này hữu ích cho bạn khi đến đấy. Nếu bạn để lại giao kèo
chưa được hoàn tất, bạn có thể quyết định đến đây và truyền thông một
cách nào đó. Nhưng đó là tất cả những gì... mà giao kèo
phải được hoàn tất. Nếu đời bạn đột nhiên bị chấm dứt, thì đó có
thể là lý do để bạn đi đến bình diện này. Nhiều người chọn đến đây vì
họ được phép nhìn thấy những người vẫn ở trong dạng thức thể chất và rất
gần gũi với họ. Nhưng không phải mọi người đều chọn cách truyền thông với
những người này. Với một số người, việc này có thể quá sợ hãi." Catherine
rơi vào im lặng và dường như đang nghỉ ngơi. Cô bắt đầu thì thào rất dịu
dàng.
"Tôi nhìn thấy ánh sáng"
Tôi hỏi, "Có phải ánh sáng này cho cô năng
lượng phải không?"
"Nó giống như bắt đầu lại ... nó là một sự tái
sinh".
"Làm sao người trong dạng thức thể chất cảm thấy năng lượng
này? Làm sao họ có thể kết nối với nó và được nạp lại năng
lượng?"
Cô trả lời dịu dàng, "Bằng tâm họ".
"Làm sao họ có thể tiến tới trạng thái này?".
"Họ phải ở trong trạng thái rất thoải mái. Bạn có thể hồi
phục lại do ánh sáng ... do ánh sáng. Bạn phải hết sức thoải mái cho nên bạn
không còn tiêu thụ năng lượng, nhưng bạn đang tự hồi phục lại. Khi bạn ngủ, bạn
hồi phục lại". Cô đang ở trong trạng thái siêu thức và tôi
quyết định mở rộng câu hỏi.
Tôi hỏi, "Cô đã tái sinh bao nhiêu lần? Tất cả những
lần tái sinh đều ở đây, trong môi trường này, tráiđất, hay ở nơi nào
khác?"
Cô trả lời, "Không, không phải tất cả ở đây".
"Ở bình diện nào, bình diện nào, cô đến?".
"Tôi chưa làm xong việc tôi phải làm tại đây. Tôi
không thể đi tiếp cho đến khi tôi đã trải nghiệm tất cả sự sống, và tôi chưa
trải nghiệm xong. Sẽ có nhiều kiếp sống ... để hoàn thành tất cả những
giao kèo và tất cả những nợ nần thiếu".
Tôi nhận xét, "Nhưng cô đang có tiến bộ".
"Chúng ta luôn luôn có tiến bộ".
"Đã bao nhiêu lần cô đã có kiếp sống trên trái đất?"
"Tám mươi sáu".
"Tám mươi sáu?"
"Phải".
"Cô có nhớ tất cả những kiếp sống này không?"
"Tôi sẽ nhớ, khi điều đó là quan trọng đối với
tôi để nhớ lại những kiếp sống ấy". Chúng ta đã trải nghiệm hoặc
những mảnh vụn hoặc những phần chính của mười hay mười hai kiếp sống, và sau
này những kiếp sống đã được lặp lại. Hiển nhiên, cô không cần phải
nhớ bẩy mươi sáu kiếp sống còn lại hay những kiếp sống ấy. Quả thực cô đã
có những tiến bộ xuất sắc, ít nhất trong thời gian làm việc với tôi. Tiến bộ
nào cô đã đạt được ở đây, từ điểm này, không lệ thuộc vào ký ức về
các kiếp sống. Tiến bộ tương lai của cô có thể cũng không lệ thuộc vào tôi hay
sự giúp đỡ của tôi. Cô lại bắt đầu thì thào nhè nhẹ.
"Một số người tiếp xúc bình diện thiên thể bằng cách dùng
ma túy, nhưng họ không hiểu điều họ đã trải nghiệm. Nhưng
họ đã được phép vượt qua. Tôi không hỏi cô về ma túy. Cô đang dạy,
chia sẻ kiến thức, dù tôi hỏi cụ thể hay không.
"Không thể sử dụng sức mạnh tâm linh của cô để giúp cô
tiến bộ ở đây?", tôi hỏi, "Cô dường như phát triển sức mạnh này càng
ngày càng nhiều".
Cô đồng ý, "Đúng, quan trọng, nhưng không quá
quan trọng ở đây như sẽ ở trên các bình diện khác. Đây chỉ là một phần của tiến
hóa và phát triển".
"Quan trọng cho tôi và cho cô?"
Cô đáp lại, "Quan trọng cho tất cả chúng
ta".
"Làm sao chúng ta phát triển khả năng này?"
"Ông phát triển qua những mối quan hệ. Có một số người có
quyền năng cao hơn đã trở lại với nhiều kiến thức hơn. Họ sẽ tìm ra những người
cần sự phát triển và giúp những người này". Cô lại rơi vào im lặng rất
lâu. Rời bỏ trạng thái siêu thức cô lại đi vào một kiếp khác.
"Tôi nhìn thấy đại dương. Tôi nhìn thấy một ngôi nhà
gần đại dương. Nhà trắng. Tầu bè đi lại ở hải cảng. Tôi ngửi thấy mùi
nước biển".
"Cô ở đấy phải không?"
"Đúng vậy".
"`Cái nhà ấy trông thế nào?"
"Nó nhỏ thôi. Có một loại tháp nào đó ở trên nóc...
một cái cửa sổ có thể nhìn ra ngoài nhìn ra biển. Có một kính viễn vọng
nào đó. Nó bằng đồng, gỗ và đồng."
"Cô có sử dụng kính viễn vọng này không?"
"Có, để theo dõi tầu bè."
"Cô làm gì?"
"Chúng tôi báo cáo về các thương thuyền khi chúng vào hải
cảng". Tôi nhớ cô đã làm việc này ở một tiền kiếp, khi cô là
Christian, người thủy thủ có tay bị thương trong một trận thủy chiến.
"Cô có phải là thủy thủ không?" Tôi hỏi chờ đợi
sự xác nhận.
"Tôi không biết ... có thể ".
"Cô có thể nhìn cô ăn mặc thế nào không?"
"Có. Một loại áo sơ mi trắng quần sọc nâu và giầy có nút
thắt lớn... Tôi là thủy thủ ở cuối đời, chứ không phải bây giờ". Cô
có thể nhìn về tương lai nhưng hành động này khiến cô nhẩy đến tương
lai đó.
"Tôi bị thương", cô co rúm lại, quằn quại trong
cơn đau. Tay tôi bị thương. Quả thực cô là Christian, và cô đang sống
lại trận thủy chiến.
"Có một tiếng nổ?"
"Phải... tôi ngửi thấy mùi thuốc súng!"
"Cô sẽ không sao cả". Tôi trấn an cô vì đã biết
hậu quả.
"Nhiều người đang chết !" Cô vẫn còn
khích động. "Buồm bị rách ... một phần của hải cảng bị phá
hủy". Cô đang chăm chú xem thiệt hại của con thuyền. "Chúng
tôi phải sửa lại buồm. Buồm phảiđược sửa chữa".
Tôi hỏi, "Cô đã bình phục chưa?"
"Vâng, khâu vải trên những cột buồm thật là khó".
"Cô có thể làm bằng tay của cô không?"
"Không, nhưng tôi đang quan sát những người khác...
những cánh buồm. Buồm làm bằng vải bạt, loại vải bạt nào đó, rất khó
khâu... Nhiều người đã chết. Họ đau đớn nhiều." Cô co rúm người
lại.
"Cái gì thế?"
"Đau này ... ở tay tôi".
"Tay cô lành rồi. Hãy tiến xa hơn. Cô có đi biển nữa
không?"
"Có" Cô ngưng. "Chúng tôi đang ở phía Nam Wales.
Chúng tôi phải bảo vệ bờ biển".
"Ai tấn công?
"Tôi tin là người Tây Ban Nha. . Họ có chiến thuyền
lớn".
"Cái gì sẽ xẩy ra?"
"Tôi chỉ nhìn thấy con tàu. Tôi nhìn thấy hải cảng. Có
những cửa hàng. Ở một số cửa hàng, họ làm nến. Có những cửa hàng bán sách."
"Vâng. Cô có bao giờ vào tiệm sách không?"
"Có. Tôi rất thích những tiệm sách này. Những sách thật là
tuyệt vời... Tôi nhìn thấy nhiều sách. Cuốn sách đỏ là lịch sử. Sách viết
về những thành phố... đất đai. Có những bản đồ. Tôi thích cuốn sách này...
Có cửa hàng bán mũ".
Tôi nhớ đến Christian mô tả về bia, "Có nơi
nào ở đấy cô uống rượu không?"
Cô đáp, "Có rất nhiều. Họ bán bia... bia mầu rất
sẫm... với loại thịt nào đó... loại thịt cừu và bánh, bánh rất lớn. Bia
rất đắng, rất đắng. Tôi có thể nếm thấy. Họ cũng có cả rượu vang và những
bàn gỗ dài. "
Tôi quyết định gọi cô bằng tên, để xem phản
ứng. "Christian". Tôi gọi lớn
Cô trả lời lớn tiếng, không lưỡng lự. "Có! Ông muốn
gì?"
"Christian, gia đình anh ở đâu?"
"Họ đang ở một thành phố gần kề. Chúng tôi ra khơi từ
hải cảng này".
"Có những ai trong gia đình anh?"
"Tôi có một người chị... một người chị, Mary".
"Bạn gái của anh ở đâu?"
"Tôi không có bạn gái. Chỉ là những phụ nữ trong thành
phố".
"Không ai đặc biệt?"
"Không, chỉ là phụ nữ ... Tôi lại ra khơi.
Tôi đã đánh nhiều trận, nhưng tôi không sao cả".
" Anh đã già ..."
"Vâng"
"Anh đã bao giờ lấy vợ chưa?
"Tôi tin là đã. Tôi nhìn thấy cái nhẫn".
"Anh có con không?
"Có. Con trai tôi cũng sẽ đi biển... Có một cái nhẫn,
một cái nhẫn với một bàn tay. Bàn tay cầm thứ gì đó. Tôi không nhìn thấy
nó là cái gì . Cái nhẫn là bàn tay, một bàn tay nắm chặt cái gì đó".
Catherine bắt đầu nôn ọe.
"Có việc gì không ổn?"
"Người trên thuyền đều bệnh... bệnh do đồ ăn.
Chúng tôi đã ăn đồ ăn xấu, Thịt lợn muối". Cô tiếp tục nôn ọe.
Tôi đưa cô ra khỏi thời gian ấy, và sự nôn ọe ngưng hẳn. Tôi
quyết định không tiếp tục với cô qua bệnh đau tim của Christian nữa. Cô đã
kiệt sức rồi, và tôi đưa cô ra khỏi hôn mê.
-ooOoo-
CHƯƠNG MƯỜI BỐN
Ba tuần lễ trôi qua trước khi chúng tôi gặp lại nhau. Tôi bị
bệnh qua loa và cô đi nghỉ phép gây ra chậm trễ. Catherine tiếp tục thành
công trong giai đoạn này, nhưng khi chúng tôi bắt đầu buổi thôi miên,
cô dường như lo lắng. Cô báo rằng cô rất khỏe và cảm thấy khá hơn rất nhiều đến
mức không còn cảm thấy thôi miên có thể giúp gì hơn nữa. Đuơng nhiên
cô đúng. Trong những trường hợp bình thường, chúng tôi có lẽ đã ngưng
sự chữa trị từ nhiều tuần qua. Tôi đã tiếp tục một phần vì sự quan tâm của
tôi đến những thông điệp của các Bậc Thầy và vì một số vấn đề nhỏ vẫn
còn dai dẳng trongđời sống hàng ngay hiện nay của Catherine. Catherine hầu như
khỏi hẳn, và những kiếp sống của côđang tái diễn. Nhưng nếu các Bậc Thầy muốn
nói nữa với tôi thì sao? Làm sao chúng tôi có thể liên lạc với nhau mà
không có Catherine? Tôi biết cô sẽ tiếp tục các buổi thôi miên nếu tôi năn
nỉ. Nhưng tôi không cảm thấy việc năn nỉ này là đúng. Với một nỗi
buồn, tôi đồng ý với cô. Chúng tôi trò chuyện về những biến cố của ba tuần lễ
qua, nhưng tâm tư tôi không mấy chú ý.
Năm tháng trời trôi qua. Catherine ngày càng khá lên. Sợ hãi và
lo âu của cô còn chút ít. Chất lượngđời sống và những mối quan hệ của cô
cao được nâng cao mạnh mẽ. Bây giờ cô đang hò hẹn với những người đàn
ông khác, mặc dầu Stuart vẫn còn hiển hiện trong sự việc này. Đây là
lần đầu tiên từ khi cô còn là một đứa bé cô cảm thấy niềm vui và hạnh
phúc thực sự trong đời. Thỉnh thoảng, chúng tôi có gặp nhau ở hành lang
hay trong khi xếp hàng ở nơi bán Cà Phê trong bệnh viện, nhưng chúng tôi không
có những cuộc tiếp xúc bác sĩ - bệnh nhân chính thức.
Mùa đông qua đi và mùa xuân bắt đầu. Catherine hẹn gặp
tôi ở phòng mạch để khám bệnh. Cô lại mơ trở lại, mơ về loại hiến tế
nào đó dính líu đến những con rắn trong hang. Người người, kể cả
cô bị đẩy vào hang. Cô ở trong hang, cố gắng trèo ra khỏi bằng cách lấy
tay đào tường xây bằng cát. Những con rắn ở ngay bên dưới cô. Vào lúc này
cô tỉnh dạy, tim cô đập mạnh.
Mặc dù một gián đoạn dài, cô vẫn rơi nhanh vào trạng thái
thôi miên sâu. Không ngạc nhiên, cô quay ngay về một tiền kiếp xa xưa.
"Trời rất nóng tại nơi tôi đang ở", cô
bắt đầu, "Tôi nhìn thấy hai người da đen đứng gần những bức
tường đá lạnh và ẩm ướt. Họ đội mũ sắt. Có một sợi dây chung quanh cổ chân
họ. Sợi dây được tết bằng hạt và tua rủ xuống. Họ đang làm một cái nhà kho
bằng đá và đất sét, để chứa lúa mì trong đó, một loại hạt
đã được xay. Những hạt lúa mì này được mang để vào một cái xe có bánh
sắt. Những tấm thảm dệt được để trên xe hay ở một phần xe. Tôi nhìn thấy
nước, rất xanh. Một người trông coi nào đó đang ra lệnh cho những
người khác. Có ba bậc đi xuống vựa lúa. Có một bức tượng của một vị thần ở bên
ngoài. Vị thần này có đầu một con thú, một con chim và một thân người. Vị thần
này là thần mùa màng. Những bức tường được gắn kín bởi một loại nhựa đường để
không khí không lọt vào và để giữ cho các hạt lúa mì được tươi. Mặt tôi ngứa
ngáy... Tôi nhìn thấy những cái bím tóc xanh trên tóc tôi. Có những con rệp và
ruồi chung quanh làm mặt và tay tôi ngứa. Tôi để một thứ gì dinh dính trên
mặt tôi để chúng đừng đậu vào ...mùi này thật ghê gớm, nhựa của một thứ
cây nào đó.
"Tôi có những bím tóc ở trên đầu và những tràng hạt ở
bím tóc với những sợi dây vàng. Tóc tôi đen sậm. Tôi là thành viên của
gia đình hoàng gia. Tôi ở đây vì lễ hội. Tôi đến để xem lễ xức
dầu của các thầy tu ... một lễ hội dâng lên các vị thần cho mùa tới. Chỉ
có lễ hiến tế bằng súc vật, không phải bằng người. Máu của những con vật tế
thần chảy từ một cái giá trắng vào một cái chậu... rồi chảy vào miệng một con
rắn. Đàn ông đội những chiếc mũ vàng nhỏ. Ai nấy đều da
sậm. Chúng tôi có những người nô lệ từ những xứ khác, những xứ từ bên
kia đại dương..."
Cô rơi vào im lặng, chúng tôi phải chờ đợi như thể hàng
tháng không bao giờ hết. Cô dường như trở nên thận trọng, lắng nghe một thứ
gì đó.
"Tất cả quá nhanh và phức tạp... những gì họ nói với tôi
... về thay đổi và phát triển và những bình diện khác nhau. Có bình diện
của tỉnh thức và bình diện của chuyển tiếp. Chúng ta là sản phẩm của một kiếp
sống, và nếu những bài học được hoàn tất, chúng ta di chuyển tới một
phương chiều khác, một đời sống khác. Chúng ta phải hiểu biết đầy đủ. Nếu
chúng ta không hiểu biết, chúng ta không được phép đi qua... chúng ta phải làm
lại vì chúng ta không học. Chúng ta phải trải nghiệm mọi mặt. Chúng ta phải
biết mặt thiếu sót, nhưng cũng phải biết cho ... Có nhiều điều để biết, có
nhiều thần linh dính líu. Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây. Những
Bậc Thầy chỉ là một trong bình diện này".
Catherine ngưng, và nói với giọng của Bậc Thầy thi nhân.
Ông đang nói với tôi.
"Điều chúng tôi nói với ông là dành cho hiện tại. Ông phải
học qua trực giác của chính ông".
Sau một vài phút cô lại nói với giọng thì thào dịu dàng của cô.
"Có cái hàng rào đen, bên trong là mộ chí. Mộ của ông
ở đấy".
"Của tôi?" tôi hỏi, ngạc nhiên về ảo giác này.
"Phải"
"Có thể đọc chữ khắc trên bia không?"
"Tên là Noble :1668-1724. Có hoa trên mộ... Đó là ở
Pháp hay ở Nga. Ông mặc một bộ đồng phục đỏ... và bị ngã ngựa ... Có một
cái nhẫn vàng ... có một cái đầu sư tử... được dùng như huy
hiệu."
Không còn gì nữa. Tôi giải thích câu nói của Bậc Thầy thi nhân
có nghĩa là không còn gì được tiết lộ do thôi miên Catherine và quả thật
việc này là đúng. Chúng tôi không còn những buổi thôi miên với Catherine
nữa. Bệnh của cô đã lành hẳn, và tôi phải học tất cả những gì tôi có thể do
thôi miên lùi về dĩ vãng. Phần còn lại, điều nằm ở tương lai, tôi phải học
qua trực giác của chính tôi.
-ooOoo-
CHƯƠNG MƯỜI LĂM
Hai tháng sau buổi thôi miên cuối cùng, Catherine gọi điện
thoại hẹn gặp tôi. Cô nói cô có một chuyện rất lý thú muốn nói với tôi.
Khi cô bước vào phòng mạch của tôi, đó là dáng điệu
của một Catherine mới, hạnh phúc, tươi cười, và rạng rỡ niềm an lạc bên trong
làm cho cô hồng hào khiến tôi sửng sốt. Một lúc, tôi nghĩ về Catherine
trước đây, và có sự khác biệt lớn lao nhường nào chỉ trong một thời gian
ngắn như thế.
Catherine đã đi gặp Iris Saltzman, một chiêm tinh gia
tâm linh nổi tiếng chuyên xem về tiền kiếp. Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng tôi hiểu
sự tò mò của Catherine và nhu cầu của cô muốn có thêm tin tức xác
nhận điều cô đã trải nghiệm. Tôi mừng là cô đã có niềm tin để
làm việc này.
Catherine mới nghe nói về Iris qua một người bạn. Cô đã gọi
tôi lấy hẹn, mà không nói gì với Iris về bất cứ cái gì đã diễn ra tại
phòng mạch của tôi.
Iris chỉ hỏi cô về ngày tháng, giờ sinh và nơi sinh của
Catherine. Từ đó , Iris giải nghĩa cho cô, cô phải xây dựng một cái vòng
chiêm tinh, trùng hợp với năng khiếu trực giác của Iris, làm cho cô có thể thấy
rõ chi tiết từ những tiền kiếp của Catherine.
Đây là kinh nghiệm đầu tiên với một bà đồng và cô thực ra không
biết mong muốn điều gì. Trước sự ngạc nhiên của cô, Iris đã công nhận
giá trị hầu hết những gì Catherine đã khám phá ra trong thôi miên.
Iris từ từ làm tâm trạng chính bà thay đổi bằng cách nói và
lập ký hiệu trên một đồ thị chiêm tinhđược xây dựng nhanh chóng. Ít phút
sau khi bà đã đi vào trạng thái này, Iris với tay tới cổ họng của bà
và báo rằng bà đã bị bóp cổ và bị cắt cổ ở kiếp trước. Việc cắt cổ này xẩy
ra vào thời chiến, và Iris có thể nhìn thấy những ngọn lửa và sự tàn phá trong
làng nhiều thế kỷ trước. Bà nói là Catherine là một người đàn ông trẻ vào
lúc chết.
Cặp mắt của Iris dường như đờ đẫn khi bà tiếp tục mô tả
Catherine là một nam nhân trẻ mặc đồng phục thủy quân với quần đen ngắn và
giầy có những cái khóa kỳ quặc. Đột nhiên Iris nắm lấy tay trái bà và cảm
thấy đau nhói, kêu lên là vật gì sắc đâm vào gây thương tật, để
lại một vết sẹo vĩnh viễn. Có những trận thủy chiến lớn, diễn ra ở ngoài bờ
biển Anh Quốc. Bà tiếp tục mô tả cuộc đời thủy thủ.
Iris mô tả nhiều quãng đời nữa trong những tiền kiếp. Có
một kiếp sống ngắn ngủi tại Ba Lê, nơi đây Catherine là một đứa con
trai và chết yểu trong nghèo khổ. Một lần khác cô là một người đàn bà Mỹ
da đỏ ở bờ biển tây nam Florida. Trong kiếp này, cô là một bà lang chân đất.
Cô da sậm và có cặp mắt kỳ cục. Cô xức dầu vào vết thương và cho dược thảo, và
cô rất tâm linh. Cô thích đeo nữ trang bằng ngọc xanh, nữ trang mầu da
trời, có hạt ngọc đỏ quấn vào.
Ở một kiếp khác, Catherine là một người Tây Ban Nha làm gái mãi
dâm. Tên cô bắt đầu bằng chữ L. Cô sống với một người đàn ông già.
Trong một kiếp khác cô là con gái không chính thức của một người
cha giàu có, có nhiều chức tước. Iris trông thấy gia huy trên những cốc lớn
trong ngôi nhà lớn. Bà nói Catherine rất công bằng và có những ngón tay dài. Cô
chơi đàn hạc. Đám cưới của cô được tổ chức. Catherine yêu thú vật
nhất là ngựa, và cô đối xứ với súc vật tốt hơn những người chung quanh cô.
Trong một quãng đời ngắn cô là một đứa con trai Ma Rốc
chết vì bệnh trong lúc còn nhỏ. Một lần cô sống tại Haiti, nói thổ ngữ và tham
gia vào thực hành quỷ thuật.
Trong một kiếp xa xưa, cô là một người Ai Cập và tham gia vào
những nghi thức chôn cất của văn hóa đó. Cô là một phụ nữ có tóc bện lại.
Cô có một vài kiếp sống tại Pháp và Ý. Trong một kiếp cô sống
tại Florence và tham gia tôn giáo. Sau này cô di chuyển về Thụy Sĩ,
nơi đây cô đã vào một tu viện. Cô là phụ nữ và có hai đứa con trai.
Cô rất thích vàng và điêu khắc vàng, và cô đeo một cái thánh giá
vàng. Ở Pháp, cô bị bỏ tù ở một chỗ lạnh lẽo và tối tăm.
Trong một kiếp khác, Iris thấy Catherine là đàn ông trong
bộ đồng phục đỏ, liên quan đến ngựa và lính. Bộ đồng phục đỏ và
vàng, có lẽ là người Nga. Tuy trong một kiếp khác cô là một nô lệ Nubian ở Ai
Cập thời cổ. Có lúc, cô bị bắt và bị bỏ tù. Trong một kiếp khác, Catherine là
một đàn ông ở Nhật, liên can đến sách vở và dạy học, rất uyên bác. Cô
làm việc với các trường học và sống đến già.
Và cuối cùng, có một kiếp mới đây là một người
lính Đức bị giết trong trận chiến.
Tôi say mê bởi những chi tiết trung thực về những biến cố ở tiền
kiếp do Iris mô tả. Sự tương đồng với ký ức riêng của Catherine trong lúc
thôi miên lùi về dĩ vãng thật đáng chú ý - Tay của Christian bị
thương trong trận hải chiến và sự miêu tả quần áo, giầy ; cuộc đời của Louisa
là một gái mãi dâm Tây Ban Nha; Aronda và việc mai táng Ai Cập; Johan , tên
cướp trẻ tuổi hóa thân trước đây của Stuart cắt cổ trong khi làng của
Stuart bị cháy.; Eric, người phi công Đức bị kết tội, và vân vân ...
Cũng có những sự tương đồng với kiếp sông hiện tại của Catherine.
Thí dụ như, Catherine thích nữ trang ngọc xanh, nhất là mầu xanh da trời. Cô
không đeo gì trong khi đi xem bói với Iris. Cô luôn luôn yêu súc vật,
nhất là ngựa và mèo, cô cảm thấy an toàn với chúng hơn là người. Và nếu cô có
thể chọn một nơi trên thế giới này để tham quan, nơi đó phải là Florence.
Tôi không thể gọi kinh nghiệm này là một thử nghiệm khoa học có
giá trị. Tôi không có cách nào để kiểm chứng những sự thay đổi. Nhưng việc
đã xẩy ra, và tôi nghĩ rằng nó rất quan trọng để nêu lên tại đây.
Tôi không chắc chắn cái gì đã xẩy ra ngày hôm đó. Có
lẽ Iris bằng vô thức đã sử dụng ngoại cảm và "đọc" được tâm trí
Catherine, vì những tiền kiếp đã sẵn có trong tiềm thức của Catherine. Hay
có lẽ Iris đã thực sự nhận rõ được thông tin tiền kiếp bằng việc sử
dụng khả năng tâm linh. Tuy nhiên điều đó đã xẩy ra, cả hai đã có
cùng thông tin bằng những phương tiện khác nhau. Cái mà Catherine tớiđược qua
thôi miên lùi về dĩ vàng thì Iris tới được qua kênh tâm linh.
Rất ít người có thể làm được như Iris làm. Nhiều người tự
gọi mình là những nhà tâm linh chỉ lợi dụng sự sợ hãi của con người cũng như sự
tò mò của họ về những cái không biết. Ngày nay, "những kẻ giả mạo tâm
linh" và bịp bợm "tâm linh" dường như không còn gặp khó khăn
nữa. Sự phổ biến rộng rãi những cuốn như Out On A Limb (Chơi Vơi) của Shirley
Mac-Laine đã sinh ra một dòng "những ông đồng bà cốt" mới.
Nhiều người lang thang đây đó, quảng cáo sự hiện diện của họ tại địa
phương, và ngồi "đồng" nói với cử tọa mê tín và hãi hùng những lời
nói tầm thường như " nếu bạn không hòa hợp với thiên nhiên, thiên nhiên sẽ
không hòa hợp với bạn" Những lời tuyên bố này thường được phát ra
bằng một giọng khác hẳn với giọng của "ông đồng bà cốt" ,
thường có vẻ có một giọng xa lạ nàođó. Những lời nhắn nhủ mơ hồ và có thể áp
dụng cho nhiều người khác nhau. Thường thường những lời nhắn nhủ chủ yếu
là đề cập đến những khía cạnh tinh thần, rất khó đánh giá. Quan
trọng là loại bỏ cái sai ra khỏi cái thật để hoạt vi hoạt động không bị
mất tín nhiệm. Những khoa học gia nghiên cứu hành vi chân chính cần làm công
việc quan trọng này. Những nhà tâm thần học cần làm những nhậnđịnh chẩn đoán,
để loại trừ bệnh tâm thần, giả ốm (giả mạo), và những khuynh hướng lừa đảo
kỳ quái. Những nhà thống kê, tâm lý học và các nhà vật lý cũng rất quan trọng
cho những đánh giá này và cho sự thử nghiệm thêm nữa.
Những bước đi dài đầy quan trọng sắp được thực hiện
trong lĩnh vực này sẽ được làm bằng phương pháp khoa học. Trong khoa học,
môn thôi miên là giả định mở đầu về một loạt quan sát, bước đầu tạo ra
trước cách giải thích các hiện tượng. Từ đó môn thôi miên phải được thử
nghiệm dưới những điều kiện có kiểm soát. Kết quả của những cuộc thử nghiệm này
phải được chứng minh và được tái tạo trước khi một lý thuyết có thể
được hình thành. Một khi các khoa học gia có được cái họ nghĩ là lý
thuyết đúng, lý thuyết này phải được thử nghiệm nhiều lần bởi những
nhà nghiên cứu khác, và kết quả phải giống nhau.
Những nghiên cứu khoa học chi tiết có thể chấp nhận được
của Bác Sĩ Joseph B Rhine tại Đại Học Duke, và của Bác Sĩ Ian Stevenson
tại Đại Học Virginia, Viện tâm Thần, của Bác Sĩ Gertrude Schneidler tại
Trường Đại Học Thành Phố New York, và của nhiều nhà nghiên cứu khác chứng tỏ
việc này có thể làm được.
-ooOoo-
CHƯƠNG MƯỜI SÁU
Gần bốn năm đã qua đi từ khi Catherine và tôi chia sẻ kinh
nghiệm không thể tưởng tượng này đã thay đổi sâu xa cả hai chúng tôi.
Thảng hoặc cô ghé qua phòng mạch để chào tôi hoặc bàn luận
về một vấn đề của cô. Cô không bao giờ còn có nhu cầu hay ham muốn thôi
miên lùi về dĩ vãng nữa, cũng không đề cập đến triêu chứng hoặc tìm ra
những người mới trong đời cô có thể liên quan đến cô trong quá khứ ra
sao. Công việc của chúng tôi đã làm xong. Catherine bây giờ hoàn toàn tự do và
tận hưởng niềm vui của đời sống, không còn bị phá hoại bởi triệu chứng
bệnh tật. Cô đã tìm thấy ý nghĩa của hạnh phúc và sự thỏa mãn mà cô không
bao giờ nghĩ rằng là có thể có được. Cô không còn sợ bệnh tật hay sợ
chết. Đời sống có ý nghĩa và mục đích bây giờ với cô là ổn định
và hòa hợp với chính mình. Cô tỏa chiếu một tâm hồn thanh thản mà nhiều người
mong ước nhưng chỉ một số ít đạt được. Cô cảm thấy tinh thần nhiều hơn.
Với Catherine, những gì đã xẩy ra hoàn toàn rất thật. Cô không nghi ngờ gì
tính chân thực của một việc gì trong đó, và cô thừa nhận tất cả điều
đó là một phần không thể thiếu được của cô. Cô không quan tâm đến việc
theo đuổi nghiên cứu hiện tượng tâm linh khi nghĩ rằng cô "biết" ở
mứcđộ nào đó không thể học hỏi chỉ từ sách vở hay những bản thuyết trình.
Những người sắp chết hay gia đình có thân nhân sắp chết thường
tìm đến cô. Họ dường như bị cô lôi cuốn. Cô ngồi và nói chuyện với họ, và
họ cảm thấy dễ chịu hơn.
Đời sống của tôi hầu như cũng thay đổi một cách tích cực như
Catherine. Tôi có khả năng trực giác hơn, nhận biết hơn về những phần ẩn dấu hay
bí mật của các bệnh nhân, đồng nghiệp và bạn hữu của tôi. Tôi dường như biết
nhiều về họ, dù trước đây tôi cũng có biết. Những giá trị và mục đích
cuộc sống của tôi đã chuyển trọng tâm sang hướng nhân văn hơn, ít tích lũy hơn.
Các nhà tâm linh, ôngđồng bà cốt, các thầy lang, và những người khác xuất hiện
trong đời tôi thường xuyên gia tăng, và tôi bắt đầu đánh giá khả năng
của họ một cách có hệ thống. Catherine cũng phát triển cùng với tôi. Cô trở nên
rất khéo léo đặc biệt trong việc cố vấn về vấn đề tử và cận tử, và bây giờ
cô chỉ huy nhóm hỗ trợ các bệnh nhân sắp chết về bệnh AIDS.
Tôi bắt đầu thiền định, một thứ gì đó, cho đến mới
đây, tôi tưởng chỉ có người Ấn Giáo và những người ở California tu tập. Những
bài học do Catherine truyền đạt đã trở nên một phần ý thức trongđời sống
hàng ngày của tôi. Nhớ đến ý nghĩa sâu xa hơn về đời sống và về cái
chết là một phần tự nhiên của sự sống, tôi đã trở nên kiên nhẫn hơn, mạnh
mẽ hơn, và thương yêu nhiều hơn. Tôi cũng cảm thấy trách nhiệm nhiều hơn về
những hành động của tôi, sự tiêu cực cũng như cao thượng. Tôi biết sẽ phải
trả giá. Cái gì trở thành thói quen sẽ biến đổi chính mình thành người
khác (gieo gì gặt nấy).
Tôi vẫn còn viết những bài khoa học, thuyết giảng tại các cuộc
họp chuyên nghiệp và trông nom Viện Tâm Thần. Nhưng bây giờ tôi đứng giữa
hai thế giới : một thế giới hiện tượng của năm giác quan, tượng trưng bởi thân
xác và nhu cầu vật chất ;và thế giới vĩ đại hơn của những bình diện phi
vật chất, tượng trưng bởi linh hồn và tâm linh. Tôi biết rằng những thế giới
này kết nối với nhau, và tất cả là năng lượng. Tuy chúng thường có vẻ rất
xa nhau. Công việc của tôi là liên kết các thế giới, chứng minh bằng tài liệu
một cách thận trọng và khoa học tính đồng nhất của các thế giới ấy.
Gia đình tôi hưng thịnh. Carole và Amy hóa ra là có khả
năng tâm linh cao hơn mức thường, và chúng tôi vui đùa khuyến khích sự
phát triển hơn nữa về những kỹ năng này. Jordan trở thành một thiếu niên mạnh
mẽ và uy tín, một nhà lãnh đạo tự nhiên. Cuối cùng tôi trở thành ít nghiêm
nghị hơn. Và đôi khi tôi có những giấc mơ bất thường.
Trong thời gian vài tháng sau buổi thôi miên cuối cùng của
Catherine, một khuynh hướng khác thường xuất hiện trong lúc tôi ngủ. Đôi
khi tôi có một giấc mơ sống động, trong đó tôi hoặc đang nghe một bài giảng
hoặc đặt câu hỏi cho thuyết trình viên. Thầy trong giấc mơ tên là Philo.
Khi tỉnh dạy, đôi khi tôi nhớ được một số tư liệu đã được bàn
thảo và ghi nhanh lại. Tôi kèm theo đây một vài thí dụ. Đầu tiên là
một bài thuyết trình, và tôi nhận ra ảnh hưởng của các thông điệp từ các
Bậc Thầy.
"... Trí tuệ được hoàn tất rất chậm. Đó là vì
kiến thức trí tuệ, dễ dàng đạt được, phải biến đổi thành kiến
thức ‘xúc cảm’, hay tiềm thức. Một khi được biến đổi, dấu ấn đó không phai
mờ. Thực hành ứng xử là chất xúc tác cần thiết của phản ứng này. Không
hành động, khái niệm này sẽ tàn úa và phai mờ. Có kiến thức về mặt lý
thuyết mà không có sự áp dụng thực tiễn thì không đủ.
"Ngày nay quân bình và hòa hợp bị sao lãng, tuy vậy chúng
là nền móng của sự thông thái. Mọi thứđã bị làm thái quá. Con người quá nặng
cân vì họ ăn thái quá. Những người chạy để rèn luyện thân thể bỏ bê những
khía cạnh của chính họ và những người khác vì họ chạy thái quá. Con người dường
như xấu thái quá. Họ uống quá nhiều, hút thuốc quá nhiều, chè chén quá nhiều
(hay quá ít) , nói quá nhiều mà không có nội dung, lo lắng quá nhiều. Có quá
nhiều suy nghĩ tương phản. Quá tả hoặc quá hữu. Đó không phải là cung cách
của thiên nhiên.
"Trong thiên nhiên có sự quân bình. Muông thú phá hoại với
số lượng nhỏ. Hệ thống sinh thái không bị loại bỏ ồ ạt. Cây cối bị
thiêu đốt và rồi lại mọc. Các nguồn gốc dinh dưỡng bị hạ xuống và rồi
lạiđược làm đầy. Hoa thì có lợi ích, trái cây thì được ăn, và
rễ được gìn giữ.
"Nhân loại không học về quân bình, cứ đơn độc thực
hành. Quân bình bị hướng dẫn bởi tham lam và khát vọng, bị lèo lái bởi sợ hãi.
Theo con đường này, cuối cùng nhân loại sẽ tự hủy hoại chính mình. Nhưng
thiên nhiên sẽ sống sót; ít nhất là cây cối.
"Hạnh phúc thực ra gốc rễ ở bình dị. Khuynh hướng thái quá
trong tư tưởng và hành động giảm thiểu hạnh phúc. Thái quá làm lu mờ các
giá trị căn bản. Người mộ đạo bảo chúng ta rằng hạnh phúc là kết quả làm
tràn đầy tim ta bằng tình thương yêu của niềm tin và hy vọng, của việc
thực hành lòng nhân từ và chia sẻ lòng tốt. Những thứ đó thật
rất đúng. Có những thái độ này, quân bình và hòa hợp thường sẽ đến.
Nói chung đây là tình trạng của thể sống. Trong những ngày này, chúng là tình
trạng thay đổi của ý thức. Dường như thể là nhân loại không ở trong tình
trạng tự nhiên của nó trong khi ở trên trái đất. Nó phải tiến tới một tình
trạng thay đổi nhằm chứa đầy tình thương yêu, nhân từ và bình dị, để
cảm thấy trong sạch, để loại bỏ sự sợ hãi thâm căn cố đế của nó.
"Làm sao ta tiến tới trạng thái thay đổi này, hệ thống
giá trị khác này? Và một khi ta tiến tới, làm sao ta có thể giữ vững
nó được? Câu trả lời dường như đơn giản. Nó là mẫu số chung của hết
thẩy tôn giáo. Nhân loại là bất tử, và cái chúng ta đang làm bây giờ là
học những bài học của chúng ta. Chúng ta đều ở trong trường học. Thật quá
đơn giản nếu bạn tin vào sự bất tử.
"Nếu một phần của nhân loại là bất diệt, và có nhiều bằng
chứng và lịch sử để nghĩ như vậy, thì tại sao chúng ta lại làm những điều xấu
xa cho chúng ta? Tại sao chúng ta giẫm lên người khác vì "lợi lộc" cá
nhân khi thực tế là chúng ta đang làm bài hỏng? Rốt cuộc chúng ta dường
như đều đang đi tới cùng một chỗ mặc dù ở tốc độ khác nhau. Không ai
vĩ đại hơn ai.
"Hãy xem xét những bài học. Về mặt trí tuệ câu trả lời luôn
luôn đã ở đấy, sự cần thiết phải biến thành hiện thực, bằng kinh
nghiệm, làm cho tiềm thức in dấu vĩnh viễn bằng cách "xúc cảm hóa" và
thực hành quan niệm này, là chìa khóa. Chỉ nhớ đến việc nghe thuyết giảng
giáo lý cũng không đủ tốt. Lời nói cửa miệng mà không có cách ứng xử chẳng có
giá trị gì. Đọc hay nói về tình thương yêu, nhân từ và niềm tin thì dễ.
Nhưng để làm điều đó, cảm thấy điều đó hầu như đòi hỏi một trạng thái
thay đổi ý thức. Không phải trạng thái tạm thời gây ra bởi ma túy, rượu,
hay xúc cảm bất ngờ. Đạt tới trạng thái lâu bền được tiến tới bằng kiến thức và
hiểu biết. Nó được hỗ trợ bởi cách ứng xử trần thế, bởi hành động và
hành vi, bởi tu tập. Lấy một thứ gì gần như huyền bí và biến đổi nó thành
thói quen hàng ngày bởi rèn tập.
"Hãy hiểu rằng không ai vĩ đại hơn ai. Hãy cảm thấy điều
đó. Hãy tập giúp người khác. Tất cả chúng ta đều đang chèo cùng một con
thuyền. Nếu chúng ta không hòa hợp với nhau, thế đứng của chúng ta sẽ bị
lẻ loi vô cùng".
"Vào một đêm khác, trong một giấc mơ khác,
tôi đang hỏi câu. "Làm sao ông lại nói rằng tất cả đều
bình đẳng, thế mà những mâu thuẫn rõ ràng quất vào mặt chúng ta : sự khác
nhau vô tận về đức hạnh, sự điều độ, tài chính, quyền hành, khả năng và
tài năng, thông minh, khả năng tính toán?"
Câu trả lời là một ẩn dụ. "Như thể là có một hạt kim cương
lớn sẽ được tìm thấy ở mỗi người. Hãy hình dung viên kim cương ấy dài một
foot (phút, 0.3048m). Viên kim cương ấy có một ngàn mặt, nhưng những mặt
này đều bị đất và hắc ín phủ kín. Công việc của linh hồn là làm sạch từng
mặt chođến khi bề mặt sáng chói và có thể phản chiếu ánh cầu vồng nhiều mầu.
"Bây giờ, một số người đã làm sạch nhiều mặt và phát
ra tia sáng rạng rỡ. Những người khác chỉ làm sạch được một số ít mặt;
chúng không lấp lánh. Tuy nhiên, dưới bụi bậm, mỗi người vẫn có trong họ viên
kim cương lấp lánh có ngàn mặt phát sáng. Viên kim cương này hoàn hảo, không
một tỳ vết. Cái khác biệt duy nhất của mỗi người là số mặt đã được
làm sạch, chứ mỗi viên kim cương đều giống nhau, và mỗi viên đều hoàn
hảo.
"Khi tất cả các mặt đều được làm sạch và phát ra quang
phổ, viên kim cương trở về với năng lượng tinh khiết mà nó vốn có. Những tia
sáng vẫn tiếp tục. Như thể là tiến trình này làm cho viên kim cương bị đảo
ngược, tất cả áp lực đều được giải thoát. Năng lượng tinh khiết hiện hữu trong
cầu vồng ánh sáng, và những tia sáng có ý thức và kiến thức.
"Và tất cả những viên kim cương đều hoàn hảo"
Đôi khi những câu hỏi thì phức tạp và những câu trả lời lại đơn
giản.
"Tôi sẽ phải làm gì?" Tôi đang hỏi trong một giấc
mơ. "Tôi biết tôi có thể trị bệnh và chữa chạy cho người
bị đau. Quá nhiều người đến với tôi, vượt quá mức tôi có
thể điều hành. Tôi quá mệt. Tuy nhiên tôi có thể nói không khi họ rất cần
và tôi có thể giúp họ không? Có quyền nói ,"Không đủ rồi" không?
" Vai trò của bạn không phải là người cứu đắm",
đó là câu trả lời.
Thí dụ cuối cùng tôi kể ra là một thông điệp gửi đến các
bác sĩ tâm thần. Tôi tỉnh dạy vào khoảng sáu giờ sáng sau một giấc mơ,
trong giấc mơ này, tôi được thuyết trình cho một cử tọa đông đảo các
chuyên gia tâm thần học.
"Trong việc chạy đua vào việc nội khoa hóa bệnh tâm
thần, điều quan trọng là chúng ta không bỏ những giáo huấn truyền thống
mặc dù đôi khi mơ hồ trong nghề nghiệp của chúng ta. Chúng ta là những
người vẫn nói với bệnh nhân một cách kiên nhẫn và bằng lòng nhân từ. Chúng ta
vẫn bỏ thì giờ làm việc ấy. Chúng tôi đẩy mạnh quan niệm hiểu biết về
bệnh, cách chữa bệnh bằng hiểu biết và sự khám phá đầy thuyết phục về sự
tự biết mình, hơn là chỉ với những tia laser. Chúng ta vẫn sử dụng niềm hy
vọng để chữa trị.
Trong ngày nay, những ngành y khoa khác thấy những phương pháp
truyền thống về việc chữa trị, quá không hiệu quả, mất thì giờ và vô căn cứ. Họ
thích kỹ thuật hơn là nói chuyện, thay máu bằng máy tính hơn là cấu trúc cá
nhân thầy thuốc - bệnh nhân, những cái đó giúp bệnh nhân khỏi bệnh và làm
thỏa mãn bác sĩ. Những phương pháp đáng hài lòng về mặt cá nhân có lý
tưởng và đạo đức về y khoa không còn đứng vững trước những phương
pháp kinh tế, có năng xuất, có tính biệt lập và phá hoại. Kết quả là
các đồng nghiệp của chúng ta cảm thấy ngày càng bị cô lập và thất vọng.
Bệnh nhân cảm thấy bị xô đẩy và trống rỗng, không được săn sóc.
Chúng ta nên tránh bị mê hoặc bởi kỹ thuật cao. Đúng hơn,
chúng ta nên có vai trò kiểu mẫu cho cácđồng nghiệp. Chúng ta phải có cách biểu
thị lòng kiên nhẫn, hiểu biết và tình thương để giúp cả hai bệnh nhân và
thầy thuốc. Bỏ nhiều thì giờ hơn để nói chuyện, dạy dỗ và, khơi dậy niềm
hy vọng và lòng mong muốn khỏi bệnh - những đức tính phần nửa bị bỏ quên
này của các thầy thuốc với tư cách là người chữa bệnh - những thứ này luôn luôn
phải được chính chúng ta sử dụng và làm gương cho các thầy thuốc đồng
nghiệp.
"Kỹ thuật cao thật tuyệt vời trong nghiên cứu và
thúc đẩy sự hiệu biết về ốm đau và bệnh tật của con người. Nó có thể là
một công cụ chữa bệnh vô giá, nhưng nó không bao giờ có thể thay thế được
những đặc tính cá nhân cố hữu và các phương pháp của một thầy thuốc chân chính.
Chữa bệnh tâm thần có thể là một chuyên khoa cao quý nhất trong các chuyên môn
y khoa. Chúng ta là những thầy giáo. Chúng ta không nên bỏ vai trò này vì lợi
ích trong quá trình hấp thụ, nhất là không phải lúc này".
"Tôi vẫn còn những giấc mơ như vậy, mặc dù chỉ một đôi
khi. Thường thường trong lúc trầm ngâm, hay đôi khi trong lúc lái xe trên xa lộ
cao tốc, hay cả lúc mơ màng ban ngày, những câu, những tư tưởng và ảo giác bật
ra trong tâm trí tôi. Những cái này thường khác hẳn cách suy nghĩ thường lệ có
ý thức hay hình thành quan niệm của tôi. Chúng thường đến rất đúng lúc, và
giải quyết những câu hỏi hay những vấn đề tôi đang có. Tôi dùng chúng
trong việc chữa trị và trong đời sống hàng ngày. Tôi coi những hiện tượng
này là sự mở rộng khả năng trực giác của tôi, và tôi phấn khởi bởi chúng. Với
tôi, chúng là những dấu hiệu là tôi đi đúng hướng, dù rằng tôi còn
con đường dài phải đi.
Tôi nghe theo những giấc mơ và trực giác của tôi. Khi tôi nghe
theo sự việc dường như suông sẻ. Khi tôi không nghe theo, một cái gì đó
luôn chệch choạc.
Tôi vẫn cảm thấy các Bậc Thầy ở chung quanh tôi. Tôi không biết
chắc chắn liệu những giấc mơ và trực giác của tôi có bị ảnh hưởng bởi các ngài
không, nhưng tôi nghi là vậy.
-ooOoo-
PHẦN KẾT
Cuốn sách này được hoàn thành, nhưng câu chuyện tiếp tục.
Catherine hết bệnh, không có triệu chứng căn nguyên nào trở lại. Tôi rất thận
trọng về thôi miên lùi về dĩ vãng với những bệnh nhân khác. Tôi đi theo
nhóm bệnh nhân có triệu chứng đặc biệt hay nhóm khó điều trị đối với cách điều
trị khác, theo khả năng dễ dàng thôi miên, theo sự cởi mở của bệnh
nhân đối với phương pháp này, và theo về phần tôi cảm nghĩ trực giác là con đường
mà tôi chọn. Từ Catherine, tôi đã thực hiện rất chi tiết những cuộc thôi
miên lùi về nhiều kiếp với nhiều bệnh nhân. Không một người nào trong số này bị
loạn tinh thần, bị ảo giác hay có nhiều cá tính. Tất cả đều khá hẳn lên.
Mười hai bệnh nhân có tiểu sử và cá tính khác hẳn nhau. Một bà
nội trợ người Do Thái ở Miami Beach nhớ rõ bà đã bị hiếp bởi một toán lính
La Mã ở Palestine ít lâu sau cái chết của Jesus. Bà cai quản một nhà chứa ở thế
kỷ thứ mười chín tại New Orleans, sống trong một tu viện ở Pháp vào thời Trung
Cổ, và có một đời sống khó khăn là người Nhật. Bà là người duy nhất trong
số các bệnh nhân trừ Catherine đã có thể truyền đạt các thông điệp
trở lại từ trạng thái giữa bên này bên kia. Thôngđiệp của bà cực kỳ tâm linh.
Bà cũng biết những sự việc và sự kiện về quá khứ của tôi. Bà còn có khả năng
đoán đúng các sự kiện tương lai. Những thông điệp này bắt nguồn từ một thần
linh đặc biệt, và hiện nay tôi đang thận trọng sưu tập những buổi
thôi miên với bà. Tôi vẫn là một khoa học gia. Tất cả những tài liệu của bà
phải được nghiên cứu kỹ lưỡng, đánh giá và công nhận có giá trị.
Những bệnh nhân khác không thể nhớ lại nhiều ở bên kia lúc chết,
rời bỏ thân xác, và lơ lửng trôiđến ánh sáng chói. Không một ai có thể truyền
đạt lại thông điệp hay tư tưởng cho tôi. Nhưng tất cả đều có ký ức sống động về
tiền kiếp. Một người buôn bán cổ phần tài giỏi có một cuộc sống khá giả nhưng
buồn chán ở Victorian Anh Quốc. Một nghệ sĩ bị hành hạ trong thời kỳ dị giáo ở
Tây Ban Nha. Một chủ nhà hàng ăn không thể lái xe qua cầu hay qua hầm vì
nhớ lại đã bị chôn sống trong nền văn minh Cận Đông. Một thầy thuốc
trẻ nhớ lại chấn thương tại biển cả, khi ông ta là cướp biển. Một ủy viên ban
quan trị đài truyền hình bị hành hạ sáu trăm năm trước tại Florence. Danh
sách các bệnh nhân tiếp tục.
Những người này vẫn nhớ được những kiếp sống khác. Các
triệu chứng được giải quyết khi những kiếp sống được phơi bầy. Bây giờ mỗi
người tin chắc mình đã sống trước đây và sẽ sống nữa. Sự sợ hãi về
cái chết của họ giảm thiểu.
Không nhất thiết là mọi người phải chữa bệnh bằng thôi miên lùi
về dĩ vãng hay đi gặp các ông đồng bà cốt hay cả đến thiền hành.
Những ai có những triệu chứng bất lực hay khó chịu có thể quyết định làm
như vậy. Phần còn lại, cởi mở là nhiệm vụ quan trọng nhất. Hãy hiểu
rằng đời sống còn nhiều hơn những cái mắt nhìn thấy. Đời sống vượt
qua năm giác quan của chúng ta. Hãy tiếp nhận kiến thức mới và kinh nghiệm
mới. "Nhiệm vụ của chúng ta là học, trở thành thánh thiện nhờ kiến
thức."
Tôi không còn quan ngại về tác động của cuốn sách này tới
nghề nghiệp của tôi. Tin tức mà tôi chia sẻ quan trọng nhiều hơn, và
nếu được chú ý, thì sẽ lợi ích nhiều cho thế giới hơn bất cứ thứ gì tôi có
thể làm được trên cơ sở cá nhân trong phòng mạch của tôi.
Tôi hy vọng rằng bạn sẽ được giúp đỡ bởi những gì
bạn đã đọc tại đây, là sự sợ hãi của chính bạn về cái
chết đã được giảm thiểu, và những thông điệp hiến dâng cho bạn ý
nghĩa thực sự về sự sống sẽ giải thoát bạn để bạn bắt đầu sống với ý nghĩa đầy
đủ nhất, tìm được hòa hợp và an lạc nội tâm vàđem tình thương yêu đến
người đồng loại.
HẾT
-ooOoo-
VỀ TÁC GIẢ
Sau khi tốt nghiệp Đại Học ở cấp độ II tại Đại
Học Columbia và nhận bằng y khoa tại Trường Y Khoa Đại Học Yale, Bác
Sĩ Brian L.Weiss, thực tập nội trú tại Trung Tâm Y Khoa Bellevue của Đại
Học Nữu Ước và trở thành bác sĩ nội trú, Khoa Tâm Thần thuộc Trường Đại
Học Y Khoa Yale. Hiện nay, Bác Sĩ Weiss là chủ nhiệm Khoa Tâm Thần tại Trung
Tâm Y Khoa Mount Sinai ở Miami Beach, Florida, và là phó giáo sư, Khoa Tâm Thần
tại Trường Y Khoa Đại Học Miami. Ông chuyên nghiên cứu và điều trị
các trạng thái buồn phiền và lo âu, mất ngủ, rối loạn vì lạm dụng ma túy, bệnh
Alzheimer (mất trí nhớ), và cấu trúc hóa chất tại não bộ.
Là một nhà chữa bệnh tâm lý truyền thống, Bác sĩ Brian Weiss
sửng sốt và hoài nghi khi một trong những bệnh nhân của ông bắt đầu nhớ
lại những chấn thương ở tiền kiếp mà nó dường như là chìa khóa của những cơn ác
mộng và lo âu tái diễn. Tuy nhiên sự hoài nghi của ông đã bị xói mòn khi
cô bắt đầu gửi những thông điệp "từ không gian giữa các kiếp
sống" chứa đựng những tiết lộ rõ rệt về gia đình Bác Sĩ Weiss
và đứa con trai của ông bị chết. Sử dụng cách chữa trị tiền kiếp, ông đã
có khả năng chữa khỏi người bệnh và bắt tay vào một giai đoạn mới có ý
nghĩa hơn trong nghề nghiệp của mình.
NHẬN XÉT CỦA MỘT SỐ NHÀ TRÍ THỨC :
"Một tác phẩm thật đẹp gây suy nghĩ đã phá vỡ hàng rào
của việc chữa trị tâm lý thông thường, trình bày cách điều trị mới và rất
hiệu quả. Những ai trong nghề nghiệp chữa bệnh tâm thần phải coi trọng tác phẩm
này" -- Edith Flore, Tiến sĩ, tâm lý điều trị và tác giả cuốn
Bạn Đã Ở Đây Trước Kia.
Tác phẩm này tổng hợp bác sĩ tâm thần học với các huyền bí, tìm
hiểu chân lý tối hậu, và hứa hẹn luân hồi trực tiếp. Đọc tác phẩm giống
như đọc cuốn tiểu thuyết có sức thu hút khiến tôi không thể rời tay. --
Harry Prosen, Bác Sĩ, Giáo sư và Giám Đốc Viện Tâm Thần Học và Khoa học về
Bệnh Tâm Thần, Đại Học Y Wisconsin
"Một lai lịch bệnh sử say mê đã chứng minh sự hiệu quả
cách chữa trị tiền kiếp. Tác phẩm này sẽ mở ra cánh cửa cho nhiều người chưa
bao giờ suy xét giá trị của luân hồi. -- Richard Sutphen, tác giả cuốn Tiền
Kiếp, Tình Thương Tuơng Lai và Bạn Lại Tái Sinh Để Chung Sống.
"Bác Sĩ Weiss sát nhập những khái niệm của tâm lý trị liệu
truyền thống với sự thám hiểm cái vô thức tinh thần của bệnh nhân.
Quan điểm của tôi và người khác chẳng bao giờ giống nhau". --
Joel Rubinstein, Bác Sĩ, nguyên giảng viên tâm thần học tại Trường Y Khoa
Harvard, hiện nay có phòng mạch tư.
"Một khám phá được viết rất hay, và gây suy nghĩ, lý
thú về cách chữa trị tiền kiếp dựa vào cách ứng xử hiện tại. Bạn không thể bỏ
qua mà không thông cảm với những kết luận của Bác Sĩ Weiss. -- Andrew E.
Slaby, Bác Sĩ, Tiến Sĩ, Thạc Sĩ Sức Khỏe công cộng, Giám Đốc Y Khoa, Bệnh
Viện Fair Oaks.
"Một câu chuyện xúc cảm sâu xa về sự tỉnh thức bất ngờ của
một con người. Đó là một tác phẩm rất can đảm mở cửa cho cuộc hôn
nhân giữa khoa học và siêu hình học. Phải đọc để hiểu một thế giới đói
khát tìm kiếm linh hồn". -- Jeanne Avery, tác giả cuốn Chiêm Tinh Học
và Tiền Kiếp của Bạn.
HẾT
-ooOoo-
No comments:
Post a Comment