Saturday, May 31, 2014

TIỀN KIẾP VÀ LUÂN HỒI CÓ THẬT KHÔNG? MANY LIVES, MANY MASTERS - Phần 3

Tác Giả : Bác Sĩ BRIAN L. WEISS
Dịch Giả: THÍCH TÂM QUANG
CHƯƠNG CHÍN
Mỗi tuần một lớp sợ hãi và lo âu tác động đến thần kinh lại được bóc đi khỏi Catherine. Mỗi tuần cô dường như thanh thản nhiều hơn một chút, nhẹ nhàng hơn, và một chút kiên nhẫn hơn. Cô tự tin hơn, và người ta bị cô lôi cuốn. Catherine cảm thấy nhiều yêu thương hơn, và những người khác trở lại thương yêu cô. Viên kim cương nội tâm là cá tính thật sự của cô đang lấp lánh rực rỡ cho tất cả mọi người thấy.

Những buổi thôi miên lùi về dĩ vãng của Catherine bắc nhip cầu hàng ngàn năm. Mỗi khi cô đi vào hôn mê thôi miên, tôi không biết những dòng đời về các kiếp sống của cô xuất hiện ở chỗ nào. Từ những hang động thời tiền sử đến Ai Cập cổ đại , đến thời hiện đại - Cô đã ở đấy. Và tất những kiếp sống của cô đều được quan sát một cách trìu mến, ở nơi nào đó vượt qua thời gian, bởi những Bậc Thầy. Trong buổi điều trị hôm nay cô xuất hiện vào thế kỷ thứ hai mươi, nhưng không phải là Catherine.
"Tôi nhìn thấy một thân máy bay và đường băng, một loại đường băng cho máy bay", cô thì thào dịu dàng.
"Cô có biết đấy là đâu không?"
"Tôi không thể nhìn thấy ... Alsatian? Rồi quả quyết hơn, Alsatian."
"Ở Pháp"
"Tôi không biết, chỉ biết Alsatian ... Tôi thấy tên Von Marks, Von Marks (theo ngữ âm) . Một loại mũ sắt nâu hay một cái mũ ... một cái mũ có những kính bảo hộ. Quân đội đã bị hủy diệt. Chỗ này dường như là một nơi hẻo rất hẻo lánh. Tôi không nghĩ rằng có một thành phố gần đây."
"Cô nhìn thấy gì?"
"Tôi nhìn thấy những tòa nhà bị phá hủy. Tôi nhìn thấy những tòa nhà ... Đất bị cày tung lên bởi ... bom đạn. Có một nơi rất tốt để ẩn trốn."
"Họ đang làm gì?"
"Tôi đang giúp họ với những người bị thương. Họ đang mang những người bị thương đi khỏi."
""Hãy nhìn vào chính cô đi. Hãy mô tả chính cô. Hãy nhìn xuống và xem cô đang ăn mặc gì."
"Tôi mặc một loại áo khoác (jacket). Tôi có mớ tóc vàng hoe. Mắt tôi xanh. Áo jacket của tôi rất bẩn. Có rất nhiều người bị thương."
"Cô có được huấn luyện để giúp đỡ các thương binh không?"
"Không"
"Cô sống ở đấy hay được người ta mang cô đến đấy? Cô sống ở đâu?"
"Tôi không biết"
"Cô khoảng bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi lăm tuổi". Catherine hai mươi chín tuổi, mắt nâu chứ không xanh. Tôi tiếp tục hỏi.
"Cô có tên không, " Tên trên áo jacket ấy không?"
"Có những cái cánh trên áo jacket. Tôi là một phi công... một loại phi công."
"Cô lái máy bay?"
"Vâng, tôi phải lái."
"Ai bắt cô bay?"
"Tôi phục vụ bay. Đó là công việc của tôi."
"Cô cũng phải bỏ bom chứ?"
"Chúng tôi có người bắn súng trên máy bay. Có một hoa tiêu."
"Cô lái loại máy bay nào?"
"Loại máy bay trực thăng. Nó có bốn cánh quạt. Đó là cánh cố định". Tôi rất ngạc nhiên vì Catherine không biết gì về máy bay cả. Tôi băn khoăn cô nghĩ thế nào về "cánh cố định" . Nhưng giống như làm bơ hay ướp xác người chết, khi bị thôi miên cô có cả kho hiểu biết rộng lớn. Tuy nhiên chỉ một phần hiểu biết này sẵn sàng cho cô sử dụng hàng ngày, tâm thức. Tôi thúc giục.
"Cô có gia đình không?"
"Họ không ở đây với tôi."
"Họ có an toàn không?"
"Tôi không biết. Tôi e rằng... e rằng họ sẽ trở lại. Bạn bè tôi sắp chết."
"Cô sợ ai sẽ quay trở lại?"
"Kẻ thù."
"Họ là ai?"
"Người Anh ... Quân Đội Mỹ ... người Anh."
"Phải. Cô có nhớ gia đình không?"
"Nhớ gia đình ư? Có quá nhiều bối rối".
"Hãy trở lại vẫn kiếp này, trở lại thời gian sung sướng trước chiến tranh, thời gian với gia đình ở nhà. Cô có thể thấy cái đó. Tôi biết là khó khăn, nhưng tôi muốn cô thư giãn. Cố gắng nhớ lại"
Catherine ngưng, rồi thì thào "Tôi nghe thấy cái tên Eric... Eric. Tôi thấy đứa bé tóc vàng hoe, một bé gái."
"Có phải nó là con cô không?"
"Phải, hẳn là ... Margot."
"Nó có gần gũi với cô không?"
"Nó ở với tôi. Chúng tôi đang đi pic nic. Ngày thật đẹp."
"Có ai ở đấy với cô không? Ngoài Margot?"
"Tôi nhìn thấy một người đàn bà tóc nâu ngồi trên cỏ".
"Có phải bà ấy là vợ không?"
"Phải ... Tôi không biết bà ấy" cô nói thêm, ám chỉ việc xác nhận một người nào đó trong hiện kiếp của Catherine.
"Cô biết Margot chứ? Hãy nhìn kỹ Margot. Cô biết nó chứ?"
"Vâng, nhưng không chắc chắn làm thế nào ... tôi biết nó từ nơi nào đó."
"Cô sẽ nhớ mà. Hãy nhìn vào mắt nó"
Cô trả lời, "Đó là Judy". Judy hiện nay là người bạn tốt nhất của Catherine. Có một sự quan hệ tức khắc ở cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, và họ đã trở thành bạn thân, tin cẩn lẫn nhau, biết suy nghĩ và nhu cầu của nhau trước khi nói ra.
"Judy?" Tôi nhắc lại.
"Phải, Judy. Trông giống Judy, ... cười giống như Judy"
"Được, rất tốt. Thế ở nhà cô có hạnh phúc không hay có những khó khăn không".
"Không có khó khăn gì" (Ngưng lâu ). Vâng, đúng đó là thời gian bất ổn. Có một khó khăn lớn trong chính phủ Đức, cấu trúc chính trị. Quá nhiều người muốn đi theo quá nhiều hướng. Cuối cùng sinh ra chia rẽ ... Nhưng tôi chiến đấu cho xứ sở của tôi."
"Cô có cảm nghĩ vững vàng về đất nước cô không?"
"Tôi không thích chiến tranh. Tôi cảm thấy giết chóc là sai trái, nhưng tôi phải làm nhiệm vụ của tôi."
"Bây giờ hãy quay về, quay về chỗ của cô ở, nơi có cái máy bay trên mặt đất, bỏ bom, và chiến tranh. Chậm rồi, chiến tranh đã bắt đầu. Anh và Mỹ đang ném bom xuống bên cạnh cô. Hãy quay về. Có nhìn thấy máy bay nữa không?"
"Có"
"Vẫn còn có những cảm nghĩ như vậy về bổn phận và giết chóc, chiến tranh?"
" Vâng, chúng tôi sẽ chết vô ích "
"Cái gì?"
"Chúng tôi sẽ chết vô ích" cô nhắc lại bằng một giọng to hơn.
"Vô ích? Tại sao lại vô ích? Không có vinh quang trong đó sao? Không phải là bảo vệ quê hương hay những người thân của mình sao?"
"Chúng tôi sẽ chết để bảo vệ lý tưởng của một ít người".
"Dù đây là những nhà lãnh đạo đất nước? Họ có thể sai lầm ." Cô nhanh chóng cắt ngang lời tôi .
"Họ không phải là những nhà lãnh đạo. Nếu họ là những nhà lãnh đạo, thì đã không có nhiều xungđột nội bộ ... trong chính phủ."
"Một số người gọi họ là những người điên cuồng - Việc này có ý nghĩa với cô không? Tất cả chúng ta hẳn là rồ dại mới bị họ sai khiến, để họ dẫn dắt chúng ta ... để giết người . Và giết chính chúng ta ..."
"Điên Cuồng Quyền Lực?"
"Cô có người bạn nào còn lại không?"
"Có, có một số hãy còn sống."
"Có người nào thân thiết với cô không? Trong phi hành đoàn của cô, người bắn súng và hoa tiêu còn sống không?"
"Tôi không thấy họ, nhưng máy bay của tôi không bị phá hủy."
" Cô có lại bay với máy bay này không?"
"Vâng, chúng tôi phải vội vàng lấy chiếc máy bay còn lại cất cánh khỏi đường băng trước khi họ trở lại."
"Hãy vào máy bay đi."
"Tôi không muốn đi". Như thể là cô muốn điều đình với tôi.
"Cô phải cất cánh ngay đi"
"Không có nghĩa lý gì ...
"Cô làm nghề gì trước khi có chiến tranh.? Có nhớ không? Eric làm gì?"
"Tôi là cấp chỉ huy thứ hai... trên một máy bay nhỏ, một số máy bay chở hàng."
"Vậy cô cũng là một phi công phải không?"
"Phải"
"Phải xa nhà nhiều phải không?"
Cô trả lời một cách dịu dàng buồn bã . "Vâng"
Tôi chỉ dẫn, "Hãy đi vào chuyến bay kế tiếp. Có thể làm được không?"
"Không có chuyến bay kế tiếp"
"Có việc gì xẩy ra thế?"
"Có" Hơi thở của cô dồn dập, và cô trở nên khích động. Cô đã tiến đến ngày chết.
"Cái gì xẩy ra thế?"
"Tôi đang chạy ra khỏi một đám cháy. Toán của tôi tan rã vì đám cháy này."
" Cô sống sót chứ?
"Không ai sống sót... không ai sống sót qua chiến tranh. Tôi đang chết".
Hơi thở của cô nặng nề. "Máu! Máu khắp nơi! Tôi thấy đau ngực. Tôi bị bắn ở ngực... và cẳng chân... và ở cổ. Đau nhiều quá..." Cô đang trong cơn hấp hối, nhưng không bao lâu, hơi thở của cô chậm lại và trở nên điều hòa hơn; Cơ mặt cô dịu lại, và vẻ an bình đến với cô. Tôi công nhận ra cái bình tĩnh trong trạng thái chuyển tiếp. Cô trông thoải mái hơn. Chấm dứt rồi phải không?"Cô tạm dừng rồi trả lời dịu dàng.
"Tôi đang lơ lửng ... ra khỏi xác thân. Tôi không có xác thân. Tôi lại ở trong tinh thần."
"Tốt, Hãy nghỉ ngơi. Cô đã có một kiếp sống khó khăn. Cô đã đi qua một cái chết khó khăn. Cô cần nghỉ ngơi. Hãy tự phục hồi lại. Cô đã học được gì ở kiếp sống này?"
"Tôi học được hận thù... giết người không cảm giác ... hận thù không đúng ... người ta hận thù và họ không biết tại sao. Chúng tôi bị lôi kéo vào đó ... bởi ma quỷ khi chúng ta ở trong trạng thái thể chất... "
"Có bổn phận nào cao hơn bổn phận đối với đất nước? Cái gì đó có thể ngăn chận cô không giết? Cả đến khi cô được lệnh? Bổn phận đối với chính cô?"
"Có ..." Nhưng cô không nói cụ thể.
"Có phải cô đang đợi chờ cái gì đó bây giờ phải không?"
" Phải... Tôi đang chờ đợi đi vào trạng thái tái sinh. Tôi phải chờ. Họ sẽ đến với tôi... họ sẽ đến..."
"Tốt. Tôi muốn nói với họ khi họ đến."
Chúng tôi chờ đợi ít phút nữa. Rồi đột nhiên giọng cô to lên và khàn khàn, và Thần Linh Bậc Thầyđầu tiên, không phải Bậc Thầy thi nhân, đang nói.
"Ông thật là đúng khi cho rằng việc này là cách đối xử thích hợp cho những người trong trạng thái thể chất. Ông cần phải trừ tiệt những sợ hãi trong tâm trí họ. Thật là phí phạm năng lượng lớn khi sợ hãi hiện diện. Nó kìm hãm họ không thực hiện được điều mà họ được gửi đến đây để thực hiện. Hãy đi theo tín hiệu từ môi trường chung quanh ông. Họ phải cố gắng ở vào mức độ rất, rất sâu sắc ... nơi không còn cảm thấy xác thân của họ nữa. Lúc ấy ông có thể ảnh hưởng tới họ. Nó chỉ là bề ngoài ... mà những khó khăn phơi bầy. Sâu thẳm trong linh hồn của họ, nơi những ý niệm được sáng tạo, đó là nơi mà ông phải ảnh hưởng tới họ.
"Năng lượng... mọi thứ đều là năng lượng. Quá nhiều bị phí phạm. Những quả núi... trong quả núi rất yên tĩnh; rất tĩnh ở trung tâm. Nhưng bên ngoài là nơi đầy rẫy khó khăn. Con người chỉ nhìn thấy bên ngoài, nhưng ông có thể đi sâu hơn nhiều. Ông phải nhìn thấy núi lửa. Muốn làm như vậy ông phải đi sâu vào bên trong.
"Ở trong trạng thái thể chất là bất bình thường. Khi ông ở trong trạng thái tinh thần, đó là điều tự nhiên đối với ông. Khi chúng tôi được phái về, giống như được gửi tới một cái gì đó mà chúng tôi không biết. Chúng tôi mất nhiều thì giờ hơn. Trong thế giới tinh thần, ông phải chờ đợi, và rồi ông sẽđược tái sinhCó trạng thái tái sinh. Đó là một phương chiều giống như các phương chiều không gian khác, và ông hầu như thành công trong việc tiến tới trạng thái ấy..."
Việc này khiến tôi ngạc nhiên. Làm sao tôi có thể tiếp cận trạng thái tái sinh? "Tôi đã gần như tiến tớiđó?", tôi hỏi một cách ngờ vực.
"Phải. Ông biết nhiều hơn người khác nhiều. Ông hiểu hơn nhiều. Hãy kiên nhẫn với họ. Họ không có kiến thức mà ông có. Những thần linh được phái về để giúp đỡ ông. Dù sao ông cũng rất đúng trong việc ông đang làm ... hãy tiếp tục. Không được lãng phí năng lượng này. Ông phải loại bỏ sợ hãi. Đó là vũ khí giới lớn lao nhất mà ông có ..."
Thần Linh Bậc Thầy yên lặng. Tôi cân nhắc ý nghĩa của lời phán truyền lạ thường này. Tôi biết tôi đã thành công trong việc loại bỏ sợ hãi cho Catherine, nhưng lời chỉ dạy này có ý nghĩa toàn cầu nhiều hơn. Đúng là nhiều hơn cả sự xác nhận hiệu quả của thôi miên là một công cụ chữa bệnh. Nó dính líu nhiều hơn đến thôi miên lùi về dĩ vãng, rất khó áp dụng cho đại chúng, từng người một. Không, tôi tin nó liên quan đến nỗi sợ hãi cái chết, nỗi sợ hãi sâu xa trong lòng núi lửa. Sợ hãi cái chết, được dấu kín, luôn sợ hãi không có tiền bạc hay quyền lực nào có thể vô hiệu hóa nó - Cái này là cái cốt tủy. Nhưng nếu con người biết rằng đời sống vô tận, vậy chúng ta không bao giờ chết; chúng ta cũng chẳng bao giờ thực sự sinh ra, thì cái sợ hãi này sẽ tan biến. Nếu họ biết họ đã sống nhiều lần không kể xiết trước đó và sẽ phải sống nhiều lần không kể xiết nữa, họ sẽ cảm thấy an tâm biết bao nhiêu. Nếu họ biết các thần linh ở khắp nơi để giúp họ trong khi họ ở trạng thái thể chất và sau khi chết, trong trạng thái tinh thần, họ sẽ theo các thần linh, kể cả những người thân yêu đã chết, họ sẽ được an ủi đến nhường nào. Nếu họ biết những "thiên thần" bảo vệ thực sự hiện hữu, họ cảm thấy an toàn đến nhường nào. Nếu họ biết những hành động bạo lực và bất công chống lại con người không phải là không đáng kể, mà phải trả vào những kiếp khác, thì họ sẽ nuôi dưỡng sự giận hờn và sự mong muốn trả thù ít đi nhường nào. Và nếu quả thực "bằng kiến thức chúng ta tiếp cận ThượngĐế" thì tài sản vật chất, hay quyền thế có gì hữu ích khi chúng là cứu cánh trong chính chúng và không phải là phương tiện đi đến sự tiếp cận đó? Tham lam và thèm khát quyền thế không còn giá trị gì nữa.
Nhưng làm sao làm cho con người có được kiến thức này? Hầu hết người ta cầu nguyện trong nhà thờ, giáo đường Do Thái, giáo đường Hồi giáo, hay các chùa chiền, những lời cầu nguyện công bố sự bất tử của linh hồn. Nhưng sau khi buổi lễ chấm dứt, họ lại trở về lối mòn tranh đua của họ, lại tham lam và toan tính cùng tính cho mình là trung tâm. Những đặc điểm làm chậm lại sự tiến bộ của linh hồn. Cho nên, nếu không đủ niềm tin, có thể khoa học sẽ làm được. Có lẽ những kinh nghiệm của Catherine và của tôi cần phải được nghiên cứu, phân tích, và báo cáo trong một cách khoa học vô tư bởi những người được đào tạo về khoa học ứng xử và vật lý. Tuy vậy, vào lúc này, viết tài liệu khoa học hay một cuốn sách là một điều xa xăm nhất trong tâm trí tôi, một khả năng mơ hồ và không có thực. Tôi không biết các vị thần linh có được gửi đến giúp tôi không. Giúp tôi làm gì?
Catherine cựa quậy và bắt đầu thì thầm ." Một người nào đó tên là Gideon, tên người nào đó là Gideon ... Gideon. Ông này đang cố nói chuyện với tôi".
"Ông ấy nói gì?"
"Ông ấy quanh quẩn đâu đó. Ông ấy không ngưng lại. Ông ấy là loại người bảo vệ... đại loại như thế. Nhưng bây giờ ông ấy đang chơi với tôi."
"Có phải ông ta là một trong những người bảo vệ cô không?"
"Phải, nhưng ông ấy đang chơi... ông ấy đúng là nhẩy ở chung quanh. Tôi nghĩ ông ấy muốn tôi biết ông ấy ở chung quanh tôi ... khắp nơi."
Tôi nhắc lại, "Gideon"?
"Ông ấy ở đấy"
"Điều đó có làm cô cảm thấy an toàn hơn không?"
"Có. Ông ấy sẽ trở lại khi tôi cần ông."
"Tốt. Có các thần linh có ở chung quanh chúng ta không?"
Cô trả lời bằng giọng thì thầm, từ cách nhìn của tâm siêu thức. "Ồ phải... có nhiều thánh linh. Họ đến khi họ muốn. Họ đến... khi họ muốn. Chúng ta đều là thần linh. Những những thần linh khác ... một số ở trạng thái thể chất và một số khác ở trong giai đoạn tái sinh. Và một số thần linh khác là những người bảo vệ. Nhưng chúng ta đều đi đến đấy. Chúng ta cũng đã là những người bảo vệ."
"Tại sao chúng ta trở lại để học hỏi? Tại sao là thần linh chúng ta không thể học hỏi?"
"Có những mức độ khác nhau về học hành, và chúng ta phải học một số mức độ bằng xương bằng thịt. Chúng ta phải cảm thấy đau đớn. Khi bạn là thần linh bạn không cảm thấy đau. Đó là giai đoạn của tái sinh. Linh hồn của bạn đang được tái sinh. Khi bạn ở trong trạng thái thể chất bằng da bằng thịt, bạn cảm thấy đau đớn, bạn có thể bị đau. Trong hình thái tinh thần bạn không cảm thấy gì cả. Chỉ có hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc. Nhưng đó là giai đoạn tái sinh cho... chúng ta. Sự tác động qua lại giữa con người và hình thái tinh thần thì khác nhau. Khi bạn ở trong trạng thái thể chất ... bạn có thể trải nghiệm các quan hệ."
"Tôi hiểu. Được rồi". Cô lại im lặng trở lại. Ít phút qua đi.
"Tôi thấy một cỗ xe", cô bắt đầu, "một cỗ xe xanh"
"Một cỗ xe nhỏ?"
"Không một cỗ xe mà ông lái ... một thứ gì xanh xanh !. Một tua xanh ở trên đỉnh, xanh ở bên ngoài..."
"Ngựa kéo cỗ xe này phải không?"
"Xe có bánh lớn. Tôi không nhìn thấy ai trong đó, ngoài hai con ngựa bị buộc vào xe ... một con xám và một con nâu. Con ngựa tên là Apple, con mầu xám, vì nó thích Apple. Con kia tên là Duke. Những con ngựa này rất khôn. Chúng không cắn người. Chúng có móng lớn ... móng lớn."
"Cũng có ngựa xấu mà? con khác?"
"Không. Chúng rất khôn."
"Cô có ở đấy không?"
"Phải. Tôi có thể nhìn thấy mũi nó. Nó to lớn nhiều hơn tôi."
" Cô có lái xe ngựa không?" Theo tính chất của câu trả lời tôi biết cô là một đứa trẻ.
"Có những con ngựa. Cũng có một đứa con trai ở đó."
"Cô bao nhiêu tuổi?"
"Rất nhỏ. Tôi không biết. Tôi không nghĩ rằng tôi biết cách đếm."
"Cô có biết đứa con trai đó không? Bạn cô? Anh cô?"
"Nó là người hàng xóm. Nó ở đấy ... để dự tiệc. Có một đám cưới ... hay thứ gì đó."
"Có biết người nào cưới không?"
"Không. Chúng tôi được bảo là không được làm bẩn. Tôi có tóc nâu.... giầy cài một bên lên tận trên."
"Có phải đây là quần áo tiệc tùng không? Quần áo đẹp?"
" Đó là ... một kiểu áo dài trắng có cái gì đó xếp nếp bên trên và buộc lại ở sau lưng."
"Nhà cô có gần đấy không?"
"Có một cái nhà lớn", đứa bé này trả lời.
"Đó là nơi cô ở phải không?"
"Phải"
"Tốt. Bây giờ hãy nhìn vào trong nhà; được. Đây là một ngày quan trọng. Người ta đều ăn mặc đẹp, mặc những bộ đồ đặc biệt."
"Họ đang nấu ăn, rất nhiều đồ ăn."
"Có ngửi thấy không?"
"Có. Họ đang làm một loại bánh. Bánh ... thịt... Chúng tôi được bảo phải ra ngoài". Tôi buồn cười với việc này. Tôi đã bảo cô đi vào bên trong, và bây giờ cô được lệnh phải ra ngoài."
"Họ có gọi tên cô không?"
"... Mandy... Mandy và Edward."
"Có phải là đứa con trai ấy không?"
"Phải"
"Họ không để cho cô ở trong nhà à?"
"Không, họ rất bận."
"Cô cảm thấy việc đó ra sao?"
"Chúng tôi không cần. Nhưng thật khó để giữ sạch sẽ. Chúng tôi không thể làm việc gì được."
""Cô có phải đi dự đám cưới không? Vào xế chiều ngày đó?"
"Có ... tôi thấy nhiều người. Người đông chật cả phòng. Trời nóng, một ngày nóng bức. Có một thầy tu ở đó; một thầy tu ... với một cái mũ ngộ nghĩnh, một cái mũ lớn ... đen. Cái mũ đó trùm cả mặt ông... quả là một khoảng cách."
"Phải đó là lúc hạnh phúc cho gia đình cô không?"
"Vâng."
"Cô biết ai cưới không?
"Đúng là chị tôi."
"Phải chăng chị ấy nhiều tuổi hơn nhiều?"
"Phải"
"Bây giờ có nhìn thấy chị ấy không? Có phải chị ấy mặc đồ cưới không?"
"Phải."
"Chị ấy đẹp không?"
"Đẹp. Chị ấy có nhiều hoa trên tóc."
"Hãy nhìn kỹ vào chị ấy. Có biết chị ấy ở lúc khác không? Hãy nhìn vào mắt, vào miệng chị..."
"Vâng. Tôi nghĩ rằng chị ấy là Becky... nhưng nhỏ hơn, nhỏ hơn nhiều."
Becky là bạn của Catherine và là đồng nghiệp. Họ rất thân với nhau, tuy Catherine phật ý về thái độ phán xét của Becky và tính tọc mạch của Becky vào đời sống và các quyết định của Catherine. Tóm lại, Becky là bạn, không phải thân nhân. Nhưng có lẽ sự phân biệt bây giờ không thật rõ ràng. "Chị... chị thích tôi... và tôi có thể đứng gần phía trước vì chị ấy đứng phía trước."
"Tốt. Hãy nhìn chung quanh. Cha mẹ cô có ở đấy không?"
"Có."
Cha mẹ cô có yêu cô nhiều không?"
"Có"
"Rất tốt. Hãy nhìn kỹ vào họ. Trước nhất là mẹ cô. Nhìn xem cô có thể nhớ ra mẹ. Hãy nhìn vào mặt bà."
Catherine thở một vài hơi dài. "Tôi không biết."
"Hãy nhìn vào cha cô. Nhìn kỹ vào ông. Nhìn vào sự diễn tả của ông, mắt ông... và cả miệng ông. Cô nhận ra ông chưa?"
"Ông ấy là Stuart", cô trả lời nhanh chóng. Vậy, Stuart xuất đầu lộ diện một lần nữa. Việc này đáng thăm dò hơn thêm.
"Sự quan hệ của cô với ông như thế nào?"
"Tôi yêu ông rất nhiều...ông ấy rất tốt với tôi. Nhưng ông nghĩ rằng tôi là điều phiền toái. Ông nghĩ rằng con cái là điều phiền toái."
"Ông có quá nghiêm khắc không?"
"Không, ông thích chơi với chúng tôi. Nhưng chúng tôi hỏi quá nhiều câu hỏi. Nhưng ông rất tốt với chúng tôi, ngoại trừ khi chúng tôi hỏi quá nhiều câu hỏi."
"Có phải điều đó đôi lúc làm phiền ông?"
"Phải, chúng tôi phải học hỏi nơi thầy giáo chứ không phải nơi ông. Đó là lý do tại sao chúng tôi phải đến trường để học."
"Xem ra dường như ông đang nói. Có phải ông nói với cô không?"
"Phải, ông có nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Ông phải chăm lo nông trại.
"Nông trại lớn không?
"Lớn".
"Cô có biết đấy là đâu không?"
"Không".
"Có bao giờ họ nói đến thị trấn hay nước không? Tên của thành phố?
Cô ngưng lại, nghe cẩn thận. "Tôi không nghe thấy cái đó". Cô lại im lặng.
"Được rồi, cô có muốn thám hiểm nữa về kiếp sống này không? Để tiến xa hơn nữa hay chỉ thế".
Cô cắt ngang tôi. "Đủ rồi"
Trong toàn bộ quá trình này với Catherine, tôi không ưa thích bàn luận các tiết lộ của Catherine với những nhà chuyên nghiệp khác. Thực ra, ngoại trừ Carole và một ít người khác coi là "an toàn", tôi không chia sẻ tin tức đáng chú ý này với người nào khác cả. Tôi biết kiến thức từ những buổi thôi miên vừa rất thật vừa cực kỳ quan trọng, tuy lo âu về phản ứng của các đồng nghiệp về nghề nghiệp và khoa học khiến cho tôi giữ im lặng. Tôi vẫn còn quan ngại đến thanh danh, nghề nghiệp, và về cái mà những người khác nghĩ về tôi.
Sự hoài nghi cá nhân của tôi đã bị xói mòn bởi bằng chứng là hết tuần này đến tuần khác, ập đến từ miệng cô. Tôi thường quay lại băng thâu và trải nghiệm lại những buổi thôi miên, với tất cả kịch tính và sự trực tiếp. Những những người khác sẽ phải dựa vào kinh nghiệm của tôi, rất mạnh mẽ tuy không phải là của riêng họ. Tôi cảm thấy phải thu thập nhiều dữ kiện hơn.
Khi tôi dần dần chấp nhận và tin vào những lời giáo huấn, đời sống của tôi giản dị hơn và thỏa mãn hơn. Không cần phải giở trò, giả bộ, vờ vịt , hay khác với mình. Các sự quan hệ trở nên càng ngay thẳng hơn. Đời sống gia đình ít lộn xộn hơn. Sự miễn cưỡng chia sẻ hiểu biết đã được trao cho tôi qua Catherine bắt đầu giảm thiểu. Đáng ngạc nhiên là hầu hết người ta rất để ý tới và muốn biết nhiều hơn nữa. Nhiều người nói với tôi những kinh nghiệm riêng tư của họ về những biến cố cận tâm lý, hoặc là ESP (khả năng ngoại cảm) , cảm giác đã nhìn thấy, kinh nghiệm xuất hồn, những giấc mộng tiền kiếp, hay những thứ khác. Nhiều người thậm chí không bao giờ kể những kinh nghiệm này cho vợ hoặc chồng của họ. Người ta hầu hết đều sợ hãi là khi chia sẻ những kinh nghiệm của mình với những người khác, ngay cả với gia đình và bác sĩ chuyên khoa, cũng có thể bị coi là kỳ quặc hay lạ lùng. Tuy những biến cố cận tâm lý đó rất thông thường, hay xẩy ra nhiều hơn người ta tưởng. Chính là sự miễn cưỡng nói ra những sự việc tâm linh khiến chúng có vẻ hiếm. Và những người càng được huấn luyện cao bao nhiêu thì lại càng miễn cưỡng chia sẻ bấy nhiêu.
Vị trưởng khoa điều trị đáng kính tại bệnh viện của tôi là một người được quốc tế ngưỡng mộ về chuyên môn của ông. Ông kể về người cha đã quá cố của ông, người đã nhiều lần che chở ông khỏi các nguy hiểm nghiêm trọng. Một giáo sư khác đã có những giấc mộng cung cấp những bước thiếu sót hay những giải đáp cho công cuộc thí nghiệm phức tạp của ông. Những giấc mộng luôn luôn đúng. Một bác sĩ nổi tiếng khác thường biết ai là người gọi điện thoại cho ông trước khi ông trả lời. Vợ của vị Trưởng Khoa Tâm Thần ở trường đại học miền Tây trung bộ có bằng tiến sĩ về tâm lý học. Các công trình nghiên cứu của bà lúc nào cũng được cẩn thận trù tính và thi hành. Bà không bao giờ nói với một ai là khi bà lần đầu viếng thăm La Mã, bà đã đi qua thành phố như thể bà có một bản đồ lộ trình được in trong ký ức. Bà biết chắc cái gì ở quanh góc đường kế tiếp. Mặc dù bà chưa từng ở La mã trước đây và không biết tiếng Ý, nhưng người Ý không ngớt tiếp cận bà và lầm lẫn coi bà như người bản xứ. Trí nhớ của bà đã vật lộn để thống nhất các sự việc ở La Mã.
Tôi hiểu tại sao những người chuyên nghiệp được đào tạo cao giữ mình trong phòng kín. Tôi là một trong những người ấy. Chúng ta không thê phủ nhận những kinh nghiệm và giác quan của riêng chúng ta. Tuy nhiều sự huấn luyện của chúng ta trên nhiều phương diện hoàn toàn trái ngược với tin tức, kinh nghiệm, và niềm tin chúng ta đã tích lũy. Cho nên chúng ta vẫn giữ im lặng.
-ooOoo-
CHƯƠNG MƯỜI
Tuần này trôi qua mau. Tôi nghe đi nghe lại băng thâu của buổi thôi miên tuần trước. Làm sao tôi có thể tiếp cận được với trạng thái tái sinh? Tôi không cảm thấy cớ gì sáng tỏ. Và bây giờ những thần linh sẽ được phái đến giúp tôi. Nhưng tôi phải làm gì nhỉ? Khi nào tôi tìm ra được? Tôi có khả năng làm nhiệm vụ đó không? Tôi biết tôi phải chờ đợi và phải kiên nhẫn. Tôi nhớ lại lời của Bậc Thầy thi nhân.
"Kiên nhẫn và chờ đợi... mọi việc sẽ đến khi nó phải đến... Mọi việc sẽ sáng tỏ cho ngươi đúng lúc. Nhưng ngươi phải có cơ hội hấp thụ kiến thức mà chúng ta đã cho ngươi". Vậy tôi phải chờ.
Vào lúc bắt đầu buổi thôi miên, Catherine kể lại một đoạn trong giấc mộng mà cô mơ thấy trong mấyđêm vừa qua. Trong giấc mộng cô đang sống ở nhà cha mẹ, và nhà bị cháy ban đêm. Cô bình tĩnh và giúp rút ra khỏi nhà, nhưng cha cô lại lề mề và dường như thờ ơ trước tình thế cấp bách. Cô liền đẩy ông ra ngoài. Rồi ông nhớ đến cái gì đó ông đã để lại trong nhà, và ông bảo Catherine trở vào nhà giữa lúc nhà đang cháy lớn để tìm kiếm vật đó. Cô không nhớ vật đó là cái gì. Tôi quyết định chưa giải thích giấc mông vội, và đợi xem liệu thời cơ thuận tiện có nảy sinh khi cô đang được thôi miên không.
Cô đi nhanh vào hôn mê sâu. "Tôi thấy một người đàn bà với một cái mũ trùm đầu, không phủ che mặt mà chỉ trùm tóc thôi." Rồi cô im lặng.
"Có thấy cái đó bây giờ không? Cái mũ trùm đầu?"
"Tôi không nhìn thấy nữa ... Tôi nhìn thấy một miếng vải đen, vải thêu kim tuyến có hoa tiết mầu vàng trên đó ... Tôi nhìn thấy một tòa nhà có nhiều nét cấu trúc trên nó ... trắng."
"Cô có nhận ra tòa nhà đó không?"
"Không".
"Tòa nhà đó có lớn không?"
"Không. Đằng sau tòa nhà là núi có tuyết trên đỉnh núi. Nhưng cỏ rất xanh trong thung lũng ... nơi chúng tôi ở đó."
"Cô có thể vào tòa nhà đó được không?"
"Được. Nhà làm bằng loại cẩm thạch... rất lạnh khi chạm vào."
"Có phải nó là một loại chùa hay nhà tôn giáo không?"
"Tôi không biết. Tôi nghĩ rằng có thể là một nhà tù."
"Nhà tù". Tôi nhắc lại, "Có người trong tòa nhà ấy không? Chung quanh nó?"
"Có một số lính. Họ mặc đồng phục mầu đen, mầu đen với cầu vai vàng... tua vàng. Mũ bảo vệ đen có kiểu mầu vàng nào đó... thứ gì nhọn và vàng ở đỉnh ... mũ. Và một dây lưng đỏ, một dây lưng đỏ quấn quanh thắt lưng."
"Có người lính nào ở quanh cô không?"
"Có thể là hai hay ba người."
"Cô còn ở đấy không?"
"Tôi ở đây, nhưng không ở trong nhà. Nhưng tôi ở gần tòa nhà."
"Hãy nhìn chung quanh. Xem cô có thể tìm ra chính cô không ... Núi ở đấy, và cỏ ... và tòa nhà trắng. Có nhà khác không?"
"Nếu có những tòa nhà khác thì chúng cũng không tọa lạc gần tòa nhà này. Tôi nhìn thấy một tòa nhà ... lẻ loi với kiểu tường được xây đằng sau nó... một bức tường."
"Cô có nghĩ rằng đó là một pháo đài hay một nhà tù hay đại loại như thế?"
"Có thể , nhưng... nó rất hẻo lánh."
"Tại sao cái đó lại quan trọng với cô?" (Ngưng hồi lâu) "Cô có biết tên thành phố hay xứ sở mà cô hiện ở đấy không " Những người lính ở đâu?"
" Tôi thấy là ‘Ukraine."
"Tôi nhắc lại "Ukraine?", say mê bởi tính chất đa dạng trong những kiếp sống của cô. "Cô có thấy năm tháng không? Cô có nghĩ đến điều đó không? hay ở giai đoạn nào?"
"Mười bẩy - mười bẩy ", cô trả lời ngập ngừng, rồi sửa lại ."Một ngàn bẩy trăm năm mươi tám ... một ngàn bẩy trăm năm mươi tám. Có rất nhiều lính. Tôi không biết mục đích của họ ở đây. Với những thanh kiếm cong dài."
Tôi hỏi , "Cô còn nhìn và nghe thấy gì nữa?"
"Tôi thấy vòi nước, vòi nước, nơi họ tắm cho ngựa"
"Những người lính có cưỡi ngựa không?"
"Có chứ"
"Những người lính có tên nào khác không? Họ gọi nhau có gì đặc biệt không?" Cô lắng nghe.
"Tôi không nghe thấy điều đó"
"Cô có ở trong số họ không?"
"Không". Câu trả lời của cô nay lại như đứa bé, ngắn và thường đơn âm. Tôi phải là một người phỏng vấn tích cực.
"Nhưng cô thấy họ ở gần mà?"
"Phải"
"Cô có ở trong thành phố không?"
"Có"
"Cô sống ở đấy phải không?"
"Tôi tin là vậy".
"Tốt. Xem xem cô có thể thấy mình và nơi cô sống không?"
"Tôi nhìn thấy một ít quần áo rách tả tơi. Tôi chỉ nhìn thấy có một đứa bé, một đứa con trai. Quần áo của nó rách tả tơi. Nó bị lạnh..."
"Nó có nhà ở trong thành phố đó không?" Ngưng lâu.
Cô tiếp tục, "Tôi không biết điều đó". Dường như cô gặp khó khăn trong việc kiếp nối với kiếp sống này. Câu trả lời của cô có vẻ như mơ hồ và không chắc chắn.
"Được rồi. Cô biết tên cậu bé ấy không?"
"Không"
"Cái gì xẩy ra cho cậu bé đó? Đến với nó đi. Xem cái gì đã xẩy ra."
"Nó biết một người nào đó là tù nhân."
"Bạn bè? Một thân nhân?"
"Tôi tin là cha nó" Cô vắn tắt.
"Có phải cô là đứa con trai ấy không?"
"Tôi không chắc lắm"
"Cô có biết nó nghĩ thế nào về người cha bị tù ấy?"
"Vâng... nó rất sợ hãi, sợ người ta có thể giết cha nó"
"Cha nó đã làm gì?"
"Cha nó đã ăn cắp cái gì đó của những người lính, giấy tờ hay thứ gì đó."
"Đứa trẻ không hiểu hết phải không?"
"Không, Có thể nó sẽ không bao giờ gặp thấy cha nó nữa."
"Nó có thể đi gặp cha nó được không?"
"Không."
"Họ có biết cha nó bị tù bao lâu không? hay liệu có còn được sống không?
"Không!" Cô trả lời, giọng cô run. Cô rất đau khổ, rất buồn. Cô không cung cấp được nhiều chi tiết, tuy nhiên cô bị bối rối trông thấy bởi những biến cố cô chứng kiến và trải nghiệm.
"Tôi tiếp tục, Cô có thể cảm thấy đứa bé đó nghĩ gì, đó là một loại sợ hãi và lo âu. Cô có cảm nghĩ ấy không?"
"Có". Cô lại im lặng.
"Cái gì xẩy ra? Hãy tiến xa hơn bây giờ. Tôi biết là khó khăn. Hãy tiến xa hơn. Có cái gì đó xẩy ra."
"Cha nó bị hành quyết"
"Bây giờ nó cảm nghĩ thế nào?"
"Đó là một cái gì đó mà nó chưa cảm thấy bao giờ. Nhưng họ đã hành quyết mà không cần một lý do nào cả."
"Thằng bé hẳn là hết sức buồn rầu về việc này."
"Tôi không tin là nó hiểu biết đầy đủ việc gì đã xẩy ra."
"Nó có người nào khác để nương tựa không?"
"Có, nhưng đời sống của nó sẽ rất khó khăn."
"Thằng bé sẽ ra sao?"
"Tôi không biết. Nó có thể sẽ chết ... Nghe cô có vẻ buồn. Cô lại im lặng. rồi dường như cô nhìn chung quanh.
"Cô thấy gì?"
"Tôi thấy một bàn tay... một bàn tay gần chạm một vật gì ... trắng. Tôi không biết nó là gì..." Cô lại rơi vào im lặng và ít phút qua đi.
Tôi hỏi, "Cô nhìn thấy gì khác?"
"Không thấy gì ... tối đen" Hoặc là cô chết hay một cách nào đó cô đã không còn liên hệ với đứa con trai buồn rầu sống ở Ukraine hơn hai trăm năm qua.
"Cô đã rời bỏ đứa bé trai?"
"Phải" Cô thì thào. Cô đang nghỉ ngơi.
"Cô học được gì trong kiếp sống đó? Tại sao nó quan trọng?"
"Không thể hấp tấp phán xét người. Bạn phải công bằng với bất cứ ai. Nhiều sinh mạng đã tàn lụi bởi những phán xét khinh suất của chúng ta".
"Cuộc sống của đứa bé trai sẽ thiếu thốn và khó khăn vì việc xét xử ....cha nó.
"Vâng". Cô lại im lặng.
"Cô có nhìn thấy gì khác không? Cô nghe thấy gì không?"
"Không". Cô trả lời ngắn gọn rồi lại im lặng. Vì một lý do nào đó, kiếp sống ngắn ngủi này thật là mệt mỏi. Tôi chỉ thị cho cô nghỉ ngơi.
"Hãy nghỉ ngơi. Hãy cảm thấy an bình. Thân thể cô sẽ tự hồi phục; linh hồn cô đang nghỉ ngơi... Cô có cảm thấy khá hơn không? Ổn rồi phải không? Thật khó khăn cho đứa bé trai. Rất khó khăn. Nhưng bây giờ cô hãy nghỉ ngơi nữa đi. Tâm trí cô có thể mang cô đến không gian khác, thời gian khác ... ký ức khác. Cô đang nghỉ ngơi phải không?"
"Đúng". Tôi quyết định truy tìm đoạn trong giấc mộng của cô về cái nhà cháy, cha cô hờ hững lề mề và bắt cô vào nhà để tìm lại vật gì của ông.
"Bây giờ tôi có câu hỏi về giấc mộng của cô ... với cha cô. Bây giờ cô có thể nhớ lại điều đó, rất an toàn. Cô đang ở trong hôn mê sâu. Cô có nhớ không?"
"Có"
"Cô trở vào nhà để kiếm một vật gì đó. Cô có nhớ không?"
"Có... Đó là một cái hộp bằng kim loại."
"Có cái gì trong đó mà cha cô hết sức muốn bắt cô đi vào nhà đang cháy?
"Những con tem và những đồng tiền mà ông ta cất giữ". cô trả lời. Việc nhớ lại nội dung chi tiết về giấc mộng trong lúc thôi miên trái ngược hẳn với sự nhớ lại sơ sài trong lúc thức. Thôi miên là một công cụ mạnh mẽ không những thâm nhập được vào lĩnh vực sâu kín xa xôi nhất của tâm trí, mà cũng còn cung cấp một ký ức chi tiết hơn nhiều.
"Những con tem và những đồng tiền quan trọng lắm đối với ông sao?"
"Vâng"
"Nhưng liều mạng để đi vào một nhà cháy vì những con tem và đồng tiền"-
Cô cắt ngang lời tôi . "Cha tôi không nghĩ là ông đang liều lĩnh."
"Ông nghĩ là an toàn à?"
"Phải"
"Thế thì tại sao ông không vào mà lại là cô?"
"Vì ông nghĩ rằng tôi có thể đi nhanh hơn."
"Tôi hiểu. Có phải là một sự liều lĩnh cho cô?"
"Phải, nhưng ông không nhận ra điều đó"
"Giấc mơ có nhiều ý nghĩa hơn đối với cô không? Về mối quan hệ với cha cô?"
"Tôi không biết"
" Ông dường như không mấy vội vã để ra khỏi nhà cháy."
"Không"
"Tại sao ông lại ung dung như vậy? Cô rất nhanh, cô trông thấy sự nguy hiểm."
"Vì ông cố gắng che giấu các sự việc". Tôi chớp lấy dịp này để giải thích một phần của giấc mộng.
"Phải, đó là kiểu cách cũ của ông ấy , và cô làm nhiều việc cho ông ấy giống như đem về cái hộp. Tôi hy vọng rằng ông ấy có thể học hỏi nơi cô. Tôi có cảm nghĩ rằng đám cháy tượng trưng cho thời giờ đã hết, và cô nhận thức được sự nguy hiểm, còn ông ấy thì không. Trong khi ông ấy nhởn nhơ và bắt cô trở vào tìm các thứ vật chất, cô biết nhiều hơn ... và có nhiều cái để dạy ông ấy, nhưng dường như ông ấy không muốn học."
"Đúng" cô đồng ý. "Ông không muốn học"
"Đó là cách tôi hiểu giấc mộng đó. Nhưng cô cũng không thể bắt buộc ông. Chỉ có ông ấy có thể nhận thức được điều này."
"Đúng", cô lại đồng ý, và giọng cô trở nên sâu và khàn khàn, "không quan trọng gì khi xác thân của chúng ta bị cháy trong lửa nếu chúng ta không cần những xác thân ấy ..." Một Thần Linh Bậc Thầyđã tỏa chiếu một tầm nhìn hoàn toàn khác biệt về giấc mộng. Tôi rất ngạc nhiên về sự vào đề đột ngột này và tôi chỉ có thể nhắc lại suy nghĩ này như con vẹt.
"Chúng ta không cần xác thân của chúng ta?"
"Không. Chúng ta đi qua rất nhiều giai đoạn khi chúng ta ở đây. Chúng ta bỏ rơi xác thân sơ sinh, đi vào thân đứa trẻ, từ đứa trẻ đi đến người trưởng thành, rồi từ người trưởng thành đi vào tuổi già. Tại sao chúng ta không nên vượt qua một bước, bỏ rơi xác thân trưởng thành và đi vào bình diện tinh thần? Đó là những gì chúng ta bỏ rơi. Chúng ta không chỉ ngừng phát triển; chúng ta tiếp tục phát triển. Khi chúng ta tới được bình diện tinh thần, chúng ta cũng phát triển tại đấy. Chúng ta đi qua nhiều giai đoạn khác nhau về phát triển. Khi chúng ta đã đốt sạch (hết nhiên liệu), chúng ta phải đi qua giai đoạn tái sinh, giai đoạn học hỏi và giai đoạn quyết định. Chúng ta quyết định khi nào trở lại, nơi nào, và vì lý do gì. Một số quyết định không trở lại. Họ quyết định tiếp tục một giai đoạn phát triển khác. Và họ ở lại trong dạng thức thần linh... một số ở lại lâu hơn người khác trước khi trở về. Tất cả đều là phát triển và học hỏi ... tiếp tục phát triển. Xác thân của chúng ta chỉ là phương tiện cho chúng ta khi chúng ta ở đây. Đó là linh hồn và tinh thần của chúng ta trường cửu."
Tôi không nhận ra được giọng nói hay kiểu nói này. Một Bậc Thầy "mới" đang nói, và nói về một kiến thức quan trọng. Tôi muốn biết nhiều hơn về những địa hạt tính thần này.
"Học ở trong trạng thái thể chất có nhanh hơn không? Có những lý do mà người ta hoàn toàn không ở trong trạng thái tinh thần phải không?"
"Không. Học trong trạng thái tinh thần nhanh hơn nhiều, tăng nhanh hơn học ở trạng thái thể chất. Nhưng chúng ta chọn những gì chúng ta cần học. Nếu chúng ta cần phải trở về để thực hiện qua một mối quan hệ, chúng ta trở lại. Nếu chúng ta đã hoàn thành việc đó, chúng ta tiếp tục. Trong dạng thức tinh thần bạn thường có thể tiếp xúc với những người trong trạng thái thể chất nếu bạn chọn lựa. Nhưng chỉ khi có sự quan trọng... nếu bạn phải nói cho họ biết điều gì đó mà họ phải biết.
"Làm sao để tiếp xúc? Làm sao để thông điệp có thể truyền đạt?"
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Catherine trả lời. Tếng thì thào của cô nhanh hơn và mạnh mẽ hơn. "Đôi khi bạn có thể hiện thân trước người ấy ... và trông bạn vẫn vậy khi bạn ở đây. Có những lúc khác, bạn chỉ phải tiếp xúc bằng tinh thần. Đôi khi những thông điệp khó hiểu, nhưng thường thường người ấy hiểu nó liên quan đến cái gì. Họ hiểu. Đó là sự tiếp xúc tâm với tâm."
Tôi nói với Catherine."Kiến thức mà cô có bây giờ, tin tức này, trí tuệ này, cái nào quan trọng... tại sao cô không có chúng khi cô tỉnh và trong trạng thái thể chất".
"Tôi chắc là tôi không thể hiểu điều đó. Tôi không đủ khả năng để hiểu."
" Vậy thì, có lẽ tôi sẽ dạy cô để cô hiểu điều đó, do đó nó không làm cô sợ hãi, và vì thế cô sẽ học hỏi."
"Vâng"
"Khi cô nghe tiếng nói của các Bậc Thầy, họ nói những điều giống như cô đang nói với tôi bây giờ. Cô phải chia sẻ rất nhiều tin tức". Tôi quan tâm đến sự thông thái mà cô có khi cô ở trong trạng thái này.
Cô chỉ trả lời, "Vâng"
"Và điều đó đến từ tâm trí riêng của cô phải không?"
"Nhưng họ đã đặt nó vào đấy" Cho nên cô tin các Bậc Thầy.
Tôi thừa nhận "Phải", "Làm sao tôi có thể truyền điều đó tốt nhất cho cô để cô phát triển và làm cô không còn sợ hãi?"
"Ông đã làm điều đó rồi", cô trả lời dịu dàng. Cô đúng, những sự sợ hãi của cô hầu như không còn nữa. Một khi những buổi thôi miên lùi về quá khứ bắt đầu, tiến bộ về chữa trị nhanh không thể tưởng được.
"Bài học nào cô cần phải học bây giờ? Cái gì quan trọng nhất cô có thể học được trong kiếp sống này để cô có thể tiếp tục phát triển và thành công?"
Cô trả lời nhanh, "Lòng Tin". Cô đã biết nhiệm vụ chính của cô là gì.
Ngạc nhiên về sự trả lời nhanh chóng của cô, tôi nhắc lại, "Lòng tin"
"Đúng, tôi phải học để có niềm tin, đồng thời cần phải tin vào con người. Tôi không tin vào con người. Tôi nghĩ mọi người đang cố gắng làm điều xấu xa cho tôi. Điều đó làm tôi xa lánh mọi người và những hoàn cảnh mà có lẽ tôi không nên cách xa. Điều đó làm tôi giữ được quan hệ với những người khác mà tôi nên cắt đứt mối quan hệ."
Nhận thức thấu đáo của cô thật kỳ lạ khi cô ở trong trạng thái siêu thức. Cô biết điểm yếu và điểm mạnh của cô. Cô biết những lĩnh vực cần phải lưu ý và thi hành, và cô biết làm gì để cải thiện vấn đề. Vấn đề duy nhất là nhận thức thấu đáo này cần phải nhập vào tâm thức của cô và cần được áp dụng vào đời sống lúc cô đang thức. Nhận thức thấu đáo siêu thức tự nó rất quyến rũ, nhưng tự nó lại không đủ để biến đổi đời cô.
Tôi hỏi, "Ai là những người cô nên cắt đứt quan hệ?"
Cô ngưng rồi nói, "Tôi sợ Becky, Tôi sợ Stuart... bằng cách nào đó tai hại sẽ đến với tôi ... từ họ. "
"Cô có thể chấm dứt mối quan hệ với họ?"
"Không hoàn toàn, nhưng với một vài ý kiến của họ, phải. Stuart đang cố gắng giữ tôi trong tù, và anh ta đang thành công. Anh ta biết tôi sợ hãi. Anh biết tôi sợ cách xa anh, và anh sử dụng hiểu biếtđó để giữ tôi với anh."
"Còn Becky"
"Cô ấy luôn luôn cố gắng phá vỡ niềm tin của tôi với những người mà tôi tin cẩn. Khi tôi thấy là tốt thì cô ấy thấy là xấu. Và cô ấy cố gắng trồng những hạt giống này vào tâm trí tôi. Tôi đang học hỏi để tin vào ... những người tôi nên tin, nhưng cô ấy lại nhồi đầy đầu óc tôi những ngờ vực về họ. Và đó là vấn đề của cô ấy. Tôi không thể để cô ấy bắt tôi suy nghĩ theo cách của cô ấy."
Trong trạng thái siêu thức, Catherine đã có thể vạch ra thói xấu chính của cả Becky và Stuart. Catherine được thôi miên có thể làm chuyên gia tâm thần học tuyệt vời, trực giác rõ ràng và chính xác. Catherine tỉnh thức không có những thuộc tính này. Nhiệm vụ của tôi là bắc cầu qua vịnh. Bệnh tình thuyên giảm nhanh của cô có nghĩa là một số việc này đang thấm vào. Tôi muốn xây nhiều cầu hơn nũa.
Tôi hỏi, "Cô tin ai?. Hãy nghĩ về việc này. Ai là người cô có thể tin cẩn, học hỏi và để gần gũi hơn. Họ là ai?"
Cô thì thào, "Tôi có thể tin ông". Tôi biết việc này, nhưng tôi biết cô cần tin vào những người trongđời sống hàng ngày của cô nhiều hơn nữa.
"Phải, cô có thể. Cô gần gũi tôi nhưng cô cũng phải gần gũi hơn với những người khác ở với cô trong cuộc sống nhiều hơn là tôi có thể." Tôi muốn cô hoàn toàn độc lập, không ỷ lại vào tôi.
"Tôi có thể tin chị tôi. Tôi không biết những người khác. Tôi có thể tin Stuart, nhưng chỉ ở một mứcđộ nào thôi. Anh ấy không quan tâm đến tôi nhưng anh ấy bối rối. Trong cái bối rối của anh ấy, anh ấy vô tình làm hại tôi."
"Đúng, đó là sự thật. Có người nào khác mà cô tin không?"
"Tôi có tin Robert", cô trả lời. Ông ấy là một bác sĩ khác trong bệnh viện. Họ là những người bạn tốt.
"Vâng, có lẽ có những người khác nữa mà cô sẽ gặp trong tương lai"
"Vâng," cô thừa nhận.
Ý kiến về hiểu biết tương lai hết sức đáng quan tâm. Cô đã rất chính xác về quá khứ. Qua các Bậc Thầy, cô biết những sự việc đặc biệt, bí mật. Có thể họ cũng biết những sự việc về tương lai? Nếu vậy chúng tôi có thể chia sẻ kiến thức biết trước này không? Cả ngàn câu hỏi tràn vào tâm trí tôi.
"Khi cô tiếp xúc với tâm siêu thức của cô như bây giờ, và có trí tuệ này, cô có phát triển khả năng trong lĩnh vực tâm linh phải không? Cô có thể nhìn vào tương lai? Chúng ta đã làm nhiều về quá khứ rồi".
Cô thừa nhận, "Có thể được, nhưng tôi không thấy gì bây giờ."
Tôi lặp lại, "Có thể?"
"Tôi tin như vậy."
"Cô có thể làm việc này mà không sợ hãi không? Cô có thể đi vào tương lai và lấy được tin tức của một người trung lập mà không làm cô sợ hãi không?Cô có thể biết tương lai không?"
Cô trả lời rất nhanh. "Tôi không thấy điều đó. Họ không cho phép". Tôi biết cô có ý nói các Bậc Thầy.
"Họ có ở chung quanh cô bây giờ không?"
"Có"
"Họ đang nói chuyện với cô à?"
"Không. Họ giám sát mọi thứ" Vì bị giám sát, cô không được phép nhìn ngó vào tương lai. Có lẽ chúng ta không đạt được gì cho cá nhân từ một cái nhìn thoáng qua như vậy. Có lẽ cuộc phiêu lưuđã làm cho Catherine quá lo lắng. Có lẽ chúng tôi chưa sửa soạn để đương đầu với thông tin này. Tôi không thúc đẩy việc này.
"Vị thần linh ở gần cô trước đây, Gideon ..."
"Phải"
"Ông ấy cần gì? Tại sao ông ấy ở gần? Cô có biết ông ta không?"
"Không, Tôi không tin như vậy"
"Nhưng ông ta bảo vệ cô khỏi nguy hiểm?"
"Phải"
"Các Bậc Thầy ..."
"Tôi không nhìn thậy họ"
"Đôi khi họ có những thông điệp cho tôi, những thông điệp giúp ông và tôi. Những thông điệp ấy có sẵn có cho cô không kể cả khi họ không nói? Có phải họ đặt tư tưởng vào tâm trí cô không?"
""Phải"
"Họ có giám sát được đi xa đến đâu không? Cô có thể nhớ được gì?"
"Phải"
"Vậy là có một mục đích trong sự giải thích các kiếp sống ..."
"Phải"
"... Cho cô và tôi ... để dạy chúng ta. Để làm cho sợ hãi biến mất khỏi chúng ta."
"Có nhiều cách truyền thông. Họ chọn nhiều cách ... để chứng tỏ họ hiện hữu. Liệu Catherine có nghe giọng nói của họ, mường tượng những hình ảnh quá khứ và những viễn cảnh, trải nghiệm những hiện tượng tâm linh, hay có những tư tưởng và ý niệm đặt vào tâm trí cô, mục đích cũng giống nhau -để chứng tỏ họ hiện hữu và thậm chí hơn thế, giúp chúng ta, trợ giúp chúng ta trên con đường của chúng ta bằng cách cung cấp cái nhìn thấu đáo và kiến thức, giúp chúng ta thánh thiện qua sự thông thái".
"Cô có biết tại sao họ chọn cô không?"
"Không"
"... đã trở thành một kênh thông tin?"
Đây là một câu hỏi tinh tế, vì Catherine lúc tỉnh không thể nghe những băng thâu. "Không", cô thì thào dịu dàng.
"Việc này làm cô sợ hãi?"
"Đôi khi"
"Những lúc khác thì không sợ hãi?"
"Phải"
Tôi thêm, "Có thể đoan chắc rằng bây giờ chúng ta biết chúng ta bất diệt, cho nên chúng ta mất sự sợ hãi về cái chết."
"Vâng" cô đồng ý. Cô ngưng lại. " Tôi phải học cách tin" Cô đã trở về với bài học chính của kiếp sống."Khi tôi được bảo cái gì đó, tôi phải học cách tin vào điều được bảo ... khi người ấy có kiến thức."
Tôi thêm, "Chắc chắn có những người không tin"
"Vâng, nhưng tôi bối rối. Và người mà tôi biết, tôi phải tin, tôi phấn đấu chống lại cảm nghĩ đó. Và tôi không muốn tin bất cứ người nào." Cô im lặng trong khi tôi lại ngưỡng mộ sự hiểu biết thấu đáo của cô.
"Lần trước, chúng ta có nói chuyện về cô khi là một em nhỏ, trong vườn với ngựa. Cô còn nhớ không? Đám cưới của chị cô?"
"Một chút thôi"
"Có còn gì để kết luận về thời gian đó không? Cô có biết không?"
"Có"
"Liệu cô đáng quay trở về và thám hiểm việc này không?"
"Không thể trở lại bây giờ được. Có nhiều sự việc trong một kiếp sống ... có quá nhiều kiến thức để đạt được... từ mỗi kiếp sống. Phải, chúng ta phải khám phá nhưng không thể trở về bây giờ."
Cho nên tôi lại quay về mối quan hệ rắc rối của cô với cha cô. "Quan hệ của cô với cha cô là một lĩnh vực khác, một lĩnh vực đã ảnh hưởng sâu xa đến cô trong kiếp sống này."
Cô chỉ trả lời "Phải"
"Còn có một lĩnh vực khác chưa thăm dò. Cô có nhiều điều để học hỏi trong mối quan hệ này. Hãy so sánh việc này với đứa bé trai ở Ukraine bị mất cha lúc còn thơ dại. Và sự mất mát này không xẩy ra cho cô lần này. Và tuy, có cha cô ở đây, mặc dù khó khăn gian khổ ít hơn..."
Cô kết luận , "Còn hơn là một gánh nặng", cô nói thêm những tư tưởng,"tư tưởng".
"Tư tưởng gì?" Tôi cảm thấy cô đang ở một lĩnh vực khác.
"Về trạng thái và cảm giác. Khi người ta gây mê, ông có thể nghe thấy gì không? Ông vẫn còn nghe thấy !" Cô tự trả lời câu hỏi của cô, bây giờ cô thì thào nhanh, trở nên sôi nổi. " Tâm của ông biết rõ về cái gì đang tiếp diễn. Họ đang nói về sự nghẹt thở của tôi, về khả năng nghẹt thở khi họ giải phẫu họng của tôi."
Tôi nhớ lại việc giải phẫu dây âm thanh được thực hiện chỉ ít tháng trước lần hẹn đầu tiên với tôi. Cô đã rất lo âu trước khi giải phẫu, nhưng cô hết sức kinh hoàng sau khi tỉnh lại tại phòng hồi sức. Nhân viên chăm sóc đã phải mất hàng giờ để trấn an cô. Bây giờ có vẻ là những gì mà các bác sĩ phẫu thuật nói trong lúc giải phẫu, khi cô được đánh thuốc mê, đã thúc đẩy nỗi kinh hoàng của cô. Tâm trí tôi vụt quay trở lại trường y khoa và phiên giải phẫu của tôi. Tôi nhớ lại những chuyện tình cờ trong lúc giải phẫu trong khi gây mê cho bệnh nhân. Tôi nhớ lại những chuyện đùa, lời chửi rủa, tranh luận và những cơn thịnh nộ cáu kỉnh của những nhà giải phẫu. Những bệnh nhân đã nghe thấy gì ở mức tiềm thức? Bao nhiêu cái đã bị lưu lại để ảnh hưởng đến tư tưởng và cảm xúc, sợ hãi và lo âu của họ, sau khi họ tỉnh lại? Tiến trình sau giải phẫu, sự hồi phục của bệnh nhân sau giải phẫu, đã có ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực bởi những nhận xét trong cuộc giải phẫu? Có ai bị chết vì những khả năng tiêu cực nghe lỏm được trong lúc giải phẫu? Cảm thấy vô vọng, họ đành chịu thua?
Tôi hỏi, "Cô có nhớ họ nói gì không?"
"Họ nói rằng họ đưa cái ống vào. Khi họ lấy cái ống ra, cuống họng tôi có thể xưng lên. Họ không nghĩ là tôi nghe được."
"Nhưng cô nghe được."
"Đúng. Đó là lý do tại sao tôi có tất cả những khó khăn". Sau hai buổi thôi miên hôm này, Catherine không còn sợ nuốt hay nghẹn. Đơn giản là như vậy. " Cô tiếp tục, "Tất cả những lo âu , tôi nghĩ là tôi có thể nghẹn."
Tôi hỏi. " Cô có cảm thấy thoải mái không?"
"Có. Ông có thể đảo ngược lại cái họ đã làm."
"Tôi có thể không?"Được. ông là ... Họ phải rất cẩn thận về điều họ nói. Bây giờ tôi nhớ lại điều đó. Họ đưa cái ống vào cuống họng tôi. Và rồi tôi không thể nói được để bảo họ điều gì."
"Bây giờ cô cứ tự nhiên ... Cô đã nghe được họ nói".
"Phải, tôi nghe họ nói ... " Cô lại rơi vào im lặng độ một hay hai phút, và bắt đầu quay đầu từ phía này sang phía kia. Dường như cô đang nghe cái gì.
"Hình như cô đang nghe thông điệp. Cô có biết những thông điệp ấy từ đâu đến? Tôi hy vọng các Bậc Thầy xuất hiện."
""Ai đó nói với tôi" đó là câu trả lời khó hiểu của cô.
"Người nào đó nói chuyện với cô?"
"Nhưng họ đi rồi". Tôi cố mang họ trở lại.
"Xem nào liệu cô có thể mang những thần linh quay về với những thông điệp cho chúng ta ... để giúp chúng ta ra không?"
" Họ đến chỉ khi họ muốn, không phải là lúc tôi chọn," cô trả lời một cách quả quyết.
"Cô không làm chủ được việc ấy ư?"
"Không"
"Được rồi", tôi thừa nhận nhưng thông điệp về vụ thuốc mê rất quan trọng với cô. Đó là nguồn gốc cô bị nghẹn".
"Việc đó quan trọng cho ông chứ không phải cho tôi" Cô phản bác lại. Câu trả lời của cô vang lên qua tâm trí tôi. Cô sẽ được chữa trị về nỗi sợ bị nghẹn, tuy sự tiết lộ này quan trọng cho tôi hơn là cho cô. Tôi là người chữa bệnh. Câu trả lời đơn giản của cô chứa đựng ý nghĩa ở nhiều mức độ. Tôi cảm thấy nếu tôi hiểu thực sự những mức độ này , những quãng tám cộng hưởng của ý nghĩa , tôi sẽ tiến tới một cú nhẩy lượng tử vào sự hiểu biết những mối quan hệ của con người. Có lẽ sự giúp đỡ còn quan trọng hơn việc chữa lành bệnh.
Tôi hỏi, "Cho tôi giúp cô?"
"Phải. Ông có thể không làm những điều họ làm. Ông đang không làm những điều họ đã làm ...". Cô nghỉ ngơi. Cả hai chúng tôi đều học được một bài học lớn.
Ít lâu sau ngày sinh nhật thứ ba của con gái tôi, Amy chạy đến tôi và ôm ghì cẳng chân tôi. Nó nhìn lên và nói, "Thưa cha, con yêu thương cha đến bốn ngàn năm". Tôi nhìn xuống bộ mặt nhỏ nhắn của nó, tôi cảm thấy quá sung sướng.
-ooOoo-
CHƯƠNG MƯỜI MỘT
Vài đêm sau đó, trong một giấc ngủ say, tôi choàng tỉnh dạy. Tỉnh táo ngay, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt của Catherine to hơn mặt thật của cô vài lần. Trông cô buồn bã như thể cần tôi giúp đỡ cô. Tôi nhìn vào đồng hồ, lúc đó là 3 giờ 30 phút sáng. Không có một tiếng động bên ngoài nào làm tôi tỉnh dạy cả. Carole ngủ an bình bên tôi . Tôi xua đuổi việc bất ngờ này và ngủ lại.
Cũng đúng vào 3 giờ 30 sáng đó, Catherine tỉnh dạy sau cơn ác mộng hãi hùng. Cô toát mồ hôi và tim cô đập thình thịch. Cô quyết định trầm ngâm để bớt căng thẳng, mường tượng đến lúc thôi miên tại phòng mạch. Cô hình dung khuôn mặt tôi, nghe giọng nói của tôi, và từ từ ngủ lại.
Catherine càng ngày càng trở nên tâm linh, và hiển nhiên tôi cũng vậy. Tôi có nghe thấy những giáo sư tâm thần cũ của tôi nói về sự phản ứng của việc chuyển đạt và phản chuyển đạt trong những mối quan hệ chữa bệnh. Chuyển đạt là làm hiện hình cụ thể những cảm nghĩ, tư tưởng, và mong ước của người bệnh cho bác sĩ chuyên khoa, tượng trưng một người nào đó trong quá khứ bệnh nhân. Phản ứng chuyển đạt thì ngược lại, những phản ứng xúc cảm vô thức của người chữa bệnh với bệnh nhân. Nhưng sự liên lạc lúc 3 giờ 30 sáng này chẳng phải cả hai. Đây là sự liên kết ngoại cảm cùng bước sóng ngoài những bệnh thông thường. Hay đó là thính giả, một nhóm các loại thần linh - các Bậc Thầy và những người bảo vệ và những người khác chịu trách nhiệm về bước sóng mới? Tôi đã vượt quá mức kinh ngạc.
Trong buổi kế tiếp, Catherine nhanh chóng tiến vào mức độ thôi miên sâu. Cô hoảng hốt ngay. "Tôi thấy một đám mây lớn ..., đám mây này làm tôi sợ hãi. Nó vẫn ở đấy." Cô thở dồn dập.
"Nó vẫn ở đấy à?"
"Tôi không biết. Đám mây đó đến và đi nhanh ... cái gì đó cao trên núi." Cô vẫn lo lắng, tiếp tục thở nặng nề. Tôi lo sợ cô đang nhìn thấy một quả bom. Liệu cô có nhìn về tương lai không?
"Cô có nhìn thấy quả núi không? Nó có giống quả bom không?"
"Tôi không biết".
"Tại sao nó làm cô sợ?"
"Thật là rất đột ngột. Đúng là ở đấy. Rất nhiều khói... Rất nhiều khói. Nó rất lớn. Ở đằng xa. Ô..."
"Cô an toàn mà. Cô có thể đến gần không?"
"Tôi không muốn đến gần!" Cô trả lời dứt khoát. Rất hiếm khi cô cưỡng lại.
Tôi lại hỏi, "Tại sao cô lại quá sợ hãi về cái đó?"
"Tôi nghĩ đó là một loại hóa chất hay một thứ gì đó. Rất khó thở khi ở gần." Cô đang thở rất khó nhọc.
"Có phải giống như hơi ngạt? Có phải nó xuất phát từ quả núi giống như núi lửa?"
"Tôi nghĩ như vậy. Nó giống như một cái nấm to. Nó giống như... một cái nấm trắng."
"Nhưng không phải là một quả bom? Không phải là một quả bom nguyên tử hay loại tương tự?" Cô ngưng lại rồi lại tiếp tục.
"Tôi nghĩ nó là một ... một loại núi lửa hay thứ gì đó. Thật sợ hãi. Rất khó thở. Có bụi trong không khí. Tôi không muốn ở đấy." Từ từ hơi thở của cô trở lại mức độ bình thường, thâm chí hô hấp ở trạng thái thôi miên. Cô rời bỏ quang cảnh sợ hãi này.
"Bây giờ có đã thở dễ dàng hơn chưa?"
"Rồi"
"Tốt. Bây giờ cô nhìn thấy gì?"
"Không thấy gì cả ... Tôi nhìn thấy một cái dây chuyền, một dây chuyền trên cổ một người nào đó. Nó mầu xanh ... Nó bằng bạc và có treo một viên ngọc xanh và có một hạt ngọc nhỏ hơn ở dưới."
"Có gì ở trên hạt ngọc xanh không?"
"Không, nhìn trong suốt. Ông có thể nhìn suốt qua nó. Người thiếu phụ tóc đen đội một cái mũ xanh ... có lông chim dài, và bộ đồ bằng nhung."
" Cô có biết thiếu phụ này không?"
"Không."
"Cô có ở đấy không, hay cô là thiếu phụ ấy?"
"Tôi không biết"
"Nhưng cô có trông thấy bà ta không?"
"Đúng tôi không phải là thiếu phụ ấy"
"Bà ta bao nhiêu tuổi?"
"Vào khoảng 40. Nhưng trông bà già hơn tuổi."
"Bà ta đang làm gì?"
"Không, bà ta chỉ đứng bên cạnh một cái bàn. Có một chai nước hoa trên bàn. Nó mầu trắng có những bông hoa mầu xanh trên đó. Có một bàn chải và một cái lược có cán bằng bạc. "Tôi rất ấn tượng với sự chú ý đến chi tiết của cô.
"Đấy là phòng của bà ta, hay là một cửa hiệu?"
"Đó là phòng ngủ của bà ta. Có một cái giường với bốn cái gọng giường. Giường mầu nâu. Có một cái bình để rót nước trên bàn.
"Một cái bình để rót nước?"
"Phải, không có tranh ảnh trong phòng. Có những màn cửa sẫm rất ngộ nghĩnh."
"Có người nào khác trong phòng không?"
"Không."
"Quan hệ của bà này với cô thế nào?"
"Tôi hầu hạ bà ta". Một lần nữa cô là người hầu hạ.
"Cô ở với bà ta lâu chưa?"
"Không lâu... mới vài tháng."
"Cô có thích cái dây chuyền đeo cổ không?"
"Không." Câu trả lời ngắn ngủi của cô đòi hỏi sự gợi ý tích cực của tôi nhằm có tin tức căn bản. Cô nhắc nhở tôi nhớ đến đứa con tuổi thiếu niên của tôi.
"Bây giờ cô bao nhiêu tuổi?"
"Có thể là mười ba, mười bốn tuổi..." Vào khoảng cùng tuổi.
Tôi hỏi , "Tại sao cô bỏ gia đình?"
Cô sửa lại tôi, "Tôi không bỏ gia đình, tôi làm việc tại đây".
"Tôi hiểu. Cô có về nhà sau khi làm việc không?"
"Có" Câu trả lời khiến cho tôi hầu như không còn chỗ để thăm dò.
"Gia đình có ở gần không?"
"Cũng gần ... Chúng tôi rất nghèo. Chúng tôi cần làm việc ... phục vụ."
"Có biết tên bà ta là gì không?"
"Belinda"
"Bà ta đối xử có tử tế với cô không?"
"Có"
"Tốt. Cô làm việc có khó nhọc không?"
"Cũng không mệt lắm". Phỏng vấn tuổi thiếu niên không bao giờ dễ dàng, ngay cả về tiền kiếp. Rất may mà tôi hành nghề tốt.
"Tốt. Bây giờ cô còn nhìn thấy bà ta nữa không?"
"Không"
"Bây giờ cô ở đâu?"
"Trong một phòng khác. Có một cái bàn bao phủ bằng một khăn trải bàn đen... và có tua viền chung quanh phía dưới. Có mùi của nhiều cỏ cây... mùi thơm gắt."
"Có phải thứ đó thuộc về bà chủ của cô không? Bà ta dùng nhiều nước hoa lắm phải không?"
"Không, đây là một cái phòng khác. Tôi đang ở một phòng khác."
"Phòng đó của ai?"
"Phòng đó của một bà có mầu da đậm"
"Đậm như thế nào? Cô có nhìn thấy bà ta không?"
"Bà ta đội nhiều khăn trên đầu" Catherine thì thào, "nhiều khăn choàng. Bà ta già và nhăn nheo".
"Quan hệ của bà ta và cô thế nào?"
"Tôi vừa mới đi gặp bà ta."
"Để làm gì?"
"Bà ta bói bài."Trực giác cho tôi biết cô đã gặp một người bói toán, người này đọc các lá bài. Đây là một sự biến đổi mỉa mai. Nơi đây Catherine và tôi đang tham gia vào một cuộc phiêu lưu tâm linh không thể tưởng tượng được, bao trùm những kiếp sống, và những phương chiều vượt quá cả những việc như thế và có lẽ hai trăm năm trước đó, thế mà cô lại đi xem một bà đồng để biết tương lai của mình. Tôi biết Catherine chưa bao giờ đi xem bói toán trong hiện kiếp, và cô cũng không biết gì về bói bài hay thầy bói; những thứ này làm cô khiếp sợ.
Tôi hỏi, "Bà ta đang bói bài phải không?"
"Bà ta thấy các sự việc".
"Cô có hỏi bà ta không? Cô muốn xem gì? Cô muốn biết gì?"
"Về một người đàn ông... mà tôi có thể lấy"
"Bà ta nói gì khi bà ta đọc những lá bài?
"Những lá bài có ... loại gậy nào trên đó. Những cây gậy và hoa ... nhưng những cây gậy, cây giáo hay loại như vậy. Có một con bài khác có một cái ly trên đó, một cái ly... Tôi nhìn thấy một lá bài có một người hay một cậu bé mang khiên. Cô nói tôi sẽ lấy chồng, nhưng tôi không lấy người này ... Tôi không nhìn thấy khác".
"Cô có thấy bà ta không?"
"Tôi thấy những đồng tiền."
"Cô vẫn ở với bà ta chứ , hay ở một nơi khác?"
"Tôi ở với bà ta."
"Trông đồng tiền thế nào?"
"Đồng tiền vàng. Cạnh đồng tiền không nhẵn nhụi. Chúng hình vuông. Một mặt có vương miện".
"Hãy nhìn xem có năm in trên đồng tiền không. Thứ gì cô có thể đọc được... . bằng chữ."
"Những con số lạ" Cô trả lời, con số "X và I".
"Cô có biết đó là năm nào không?"
"Mười bẩy ...có lẽ như vậy.Tôi không biết khi nào." Cô lại im lặng.
"Tại sao sự bói toán lại quan trọng với cô?"
""Tôi không biết..."
"Bà ta bói ta có đúng không?"
Catherine thì thào, "Bà ta đi rồi. Việc qua rồi. Tôi không biết."
"Cô có nhìn thấy gì bây giờ không?"
"Không"
"Không". Tôi ngạc nhiên. Cô ấy hiện ở đâu? Tôi hỏi, "Cô có biết tên cô của kiếp sống này không?" Hy vọng tiếp tục theo mạch sống của kiếp này một vài trăm năm trước.
"Tôi đã đi khỏi đó", Cô đã rời khỏi kiếp đó và đang nghỉ ngơi. Từ nay trở đi cô có thể tự làm được việc này. Cô khỏi cần phải trải nghiệm cái chết để làm việc đó. Chúng tôi chờ đợi ít phút. Kiếp này không có gì lạ. Cô chỉ nhớ để mô tả một số sự việc nổi bật và cuộc viếng thăm thú vị bà thầy bói.
Tôi lại hỏi, "Cô có nhìn thấy gì bây giờ không?"
Cô thì thào "Không"
"Cô đang nghỉ ngơi đấy chứ?"
Vâng ... đá quý có nhiều mầu sắc."
"Đá quý?"
"Vâng. Chúng thực sự lá ánh đèn, nhưng trông chúng giống đá quý".
Tôi hỏi, "Có gì khác nữa không?"
"Tôi vừa mới... "Cô ngưng lại và giọng thì thào của cô to lên và quả quyết. "Có nhiều lời nói và tư tưởng đang bay chung quanh đây... Đó là về sự chung sống và hòa hợp... sự quân bình các sự việc". Tôi biết các Bậc Thầy ở đâu đây.
Tôi thúc giục cô tiếp tục, "Vâng, Tôi muốn biết những sự việc này, có thể cho tôi biết được không?"
Cô đáp lại, "Ngay bây giờ chỉ có lời nói thôi."
"Chung sống và hòa hợp" , tôi nhắc cô. Khi cô trả lời, đó là giọng nói của Bậc Thầy thi nhân. Tôi hồi hộp được nghe lại Bậc Thầy này.
Ông trả lời , "Phải". "Mọi thứ phải được quân bình. Thiên nhiên quân bình. Thú vật sống trong hòa hợp. Con người đã không biết làm điều đó. Họ tiếp tục tự phá hoại. Không có hòa hợp, không có kế hoạch cho điều họ làm. Thật quá khác biệt trong thiên nhiên. Thiên nhiên quân bình. Thiên nhiên là năng lượng và sự sống ... và sự khôi phục. Con người chỉ phá hoại. Họ phá hoại thiên nhiên. Họ phá hoại những người khác. Cuối cùng họ tự hủy diệt".
Đó là một tiên đoán báo điềm xấu. Với một thế giới không ngưng chao đảo và rối loạn, tôi hy vọng việc này không xẩy ra ngay. Tôi hỏi, "Việc này bao giờ xẩy ra?"
"Nó sẽ xẩy ra, sớm hơn họ tưởng. Thiên nhiên sẽ sống sót. Cây cối sống sót. Nhưng chúng ta thì không".
"Chúng tôi có thể làm gì để ngăn chận sự phá hoại này?"
"Không. Mọi thứ phải được quân bình... "
"Sự tàn phá này có thể xẩy ra trong kiếp sống của chúng tôi không? Chúng tôi có thể tránh được không?"
"Nó sẽ không xẩy ra trong kiếp sống của chúng ta. Chúng ta sẽ ở trên một bình diện khác, một phương chiều khác, khi điều đó xẩy ra, chúng ta sẽ chứng kiến nó."
"Không có cách nào để dạy nhân loại ư?" Tôi đang tìm kiếm lối thoát, làm giảm bớt khả năng.
"Việc đó sẽ được làm ở một mức độ khác. Chúng ta sẽ biết từ đó."
Tôi nhìn một cách lạc quan. "Vậy thì, những linh hồn của chúng ta tiến bộ ở những nơi khác".
"Phải. Chúng ta không còn ở đây lâu ... , như chúng ta đã biết. Chúng ta sẽ chứng kiến".
Tôi thừa nhận, "Vâng". Tôi có một nhu cầu là dạy những người này, nhưng tôi không biết cách làm thế nào. Có một cách nào không hay họ phải tự học hỏi việc này cho chính họ?"
Ông không thể đến với từng người một. Muốn ngưng sự phá hoại ông phải đến từng người, nhưng ngươi không thể . Không thể ngưng lại được. Họ sẽ biết. Khi họ tiến bộ, họ sẽ biết. Sẽ có hòa bình, nhưng không ở đây, không ở đây trong phương chiều này."
"Cuối cùng sẽ có hòa bình?"
"Phải, ở mức độ khác."
Tôi phàn nàn, "Dường như xa lắc", "bây giờ người ta dường như quá đê tiện ... tham lam, khát vọng uy quyền, nhiều tham vọng. Họ quên tình thương yêu, hiểu biết và kiến thức. Có nhiều cái phải học."
"Phải"
"Tôi có thể viết gì để giúp những người này? Có cách nào không?"
"Ông biết cách mà. Chúng tôi không phải bảo ông. Tất cả sẽ không có ích gì, vì chúng tôi sẽ tiến tới mức độ ấy, và họ sẽ thấy. Tất cả chúng ta đều giống nhau. Người này không vĩ đại hơn người kia. Và tất cả điều này chỉ là những bài học... và những sự trừng phạt."
"Vâng", tôi đồng ý. Bài học này là một bài sâu sắc, tôi cần có thì giờ để hấp thụ nó. Catherine đã trở nên im lặng. Chúng tôi chờ đợi, cô đang nghỉ ngơi, và tôi thu hút hết tâm trí vào những tuyên bố mạnh mẽ trong giờ qua. Cuối cùng cô phá vỡ thời gian nghỉ ngắn.
Cô thì thào, "Những viên đá quý không còn nữa, những viên đá quý không còn nữa. Những ngọnđèn... Chúng đi rồi."
"Cả những giọng nói, những lời nói?"
"Phải, tôi không nhìn thấy gì cả. " Khi cô ngưng đầu cô bắt đầu quay hết bên này đến bên kia. " "Một vị thần linh... đang nhìn"
"Vào cô"
"Phải"
"Cô có nhận ra được vị thần linh này không?"
"Tôi không chắc chắn... Tôi nghĩ có thể là Edward". Edward đã chết năm ngoái rồi. Edward đúng là ở khắp nơi. Dường như lúc nào ông ta cũng ở quanh quẩn bên cô.
"Trông thần linh này như thế nào?"
" Chỉ là ... chỉ là mầu trắng ... giống như ngọn đèn. Vị thần linh này không có mặt, không giống như chúng ta biết, nhưng tôi biết chính là ông ấy".
"Ông ấy có nói chuyện với cô không?"
"Không, ông chỉ quan sát."
"Ông ấy có nghe điều tôi nói không?"
Cô thì thào , "Có". "Nhưng ông ấy đi rồi. Ông ấy chỉ muốn chắc chắn là tôi an toàn". Tôi nghĩ đến thần thoại trong nhân gian về những thiên thần bảo vệ. Chắc hẳn Edward, trong vai trò thần linh tình thương lượn quanh để bảo đảm là cô không có chuyện gì, gần như có vai trò thiên thần như vậy. Và Catherine cũng đã nói đến những thần linh bảo vệ. Tôi không biết đã có bao nhiêu huyền thoại trong thời thơ ấu thực sự bắt nguồn từ quá khứ được mơ hồ nhớ lại.
Tôi cũng băn khoăn về thứ bậc thần linh, ai trở thành bảo vệ và ai trở thành các Bậc Thầy, và những người chẳng phải là bảo vệ và cũng chẳng là các Bậc Thầy, mà chỉ là những người học hỏi. Phải có cấp bậc căn cứ vào trí tuệ và kiến thức, với mục đích tối hậu là trở nên Thánh thiện và gần như có lẽ nhập vào bằng cách nào đó với Thượng Đế. Đó là mục tiêu của thần học huyền bí đã mô tả bằng những lời lẽ xuất thần qua nhiều thế kỷ. Họ đã có nhứng cái thoáng nhìn vào sự kết hợp thiêng liêng như vậy. Thiếu những kinh nghiệm cá nhân như thế , những phương tiện như Catherine, với tài năng khác thường của cô đã cung cấp một nhãn quan tốt nhất.
Edward đi rồi và Catherine lại im lặng. Mặt cô trầm ngâm và cô đang chìm đắm trong thanh thản. Cô có một tài năng tuyệt vời làm sao - khả năng nhìn vượt qua sự sống và vượt qua cái chết, nói chuyện với các "thần" và chia sẻ trí tuệ của họ. Chúng tôi đang ăn từ Cây Kiến Thức không còn bị cấmđoán. Tôi băn khoăn không biết bao nhiêu trái táo còn để lại.
Mẹ của Carole, Minette, sắp chết vì bệnh ung thư đã di căn từ ngực tới xương và gan. Tiến trình chữa bệnh đã tiếp tục từ bốn năm nay và không còn thể ngăn chận lại bằng hóa trị. Bà là một phụ nữ can đảm, bà đã kiên cường chịu đựng đau đớn và sự ốm yếu. Nhưng bệnh tình ngày càng trầm trọng, và tôi biết cái chết của bà rất gần.
Những buổi thôi miên của Catherine cũng đang tiến triển và tôi chia sẻ kinh nghiệm và những tiết lộ này với Minette. Tôi cũng hơi ngạc nhiên, một nữ thương gia thực tế như bà sẵn sàng chấp thuận kiến thức này và muốn biết nhiều hơn nữa. Tôi đã đưa sách để bà đọc và bà đã đọc ngấu nghiến. Bà sắp xếp cùng tôi và Carole theo một khóa học về kabbalah (pháp thuật), những bài viết huyền bí của người Do Thái cổ hàng thế kỷ. Luân hồi và những bình diện ở giữa là những giáo lý căn bản trong tài liệu pháp thuật, tuy nhiên hầu hết những người Do Thái hiện đại không biết đến. Tinh thần của Minette sung mãn trong khi cơ thể bị hư hại. Sự sợ hãi cái chết của bà đã giảm thiểu. Bà bắt đầu mong muốn được đoàn tụ với Ben, người chồng yêu quí của bà. Bà tin vào sự bất tử của linh hồn bà, và việc này giúp bà chịu đựng đau đón. Bà vẫn bám chặt lấy sự sống, chờ đợi đứa cháu khác ra đời, đứa con đầu lòng của Donna, con gái bà. Bà đã gặp Catherine tại bệnh viện trong một lần khám bệnh, và cách nhìn cũng như lời nói của họ hòa hợp một cách thanh bình và thiết tha. Sự thành thật và chân thật của Catherine đã thuyết phục Minette rằng sự sống sau khi chết quả là sự thực.
Một tuần trước khi chết, Minette được đưa vào khu ung thư của bệnh viện. Carole và tôi đã có thể ở với bà, trò chuyện về sự sống và cái chết, và cái gì đợi tất cả chúng ta sau khi chết. Là một thiếu phụ có phẩm cách lớn, bà quyết định chết tại bệnh viện, nơi đây các y tá có thể săn sóc bà. Donna với chồng và đứa con sáu tuần cũng đến với bà để chào vĩnh biệt. Chúng tôi luôn luôn bên cạnh bà. Vào khoảng sáu giờ chiều của đêm Minette chết, Carole và tôi mới từ bệnh viện về nhà, cả hai chúng tôiđều cảm thấy phải trở lại ngay. Sáu hay bẩy giờ sau đó tràn đầy thanh thản năng lượng tinh thần siêu nhiên. Mặc dù hơi thở của bà khó khăn, nhưng Minette không còn đau đớn. Chúng tôi nói về sự chuyển tiếp của bà tới trạng thái ở giữa, ánh sáng chói lọi, và sự hiện diện tinh thần. Bà nhìn lại cuộcđời, hầu như lặng lẽ, và phấn đấu để chấp nhận phần tiêu cực. Bà dường như biết bà chưa thể đi được cho đến khi tiến trình này được hoàn tất. Bà đang chờ đợi giờ phút đặc biệt để chết, vào buổi sáng sớm. Bà trở nên mất kiên nhẫn khi thời điểm đến. Minette là người đầu tiên tôi đã hướng dẫnđến và qua cái chết trong cách này. Bà trở nên vững chắc và nỗi đau của chúng tôi được khuây khỏabởi toàn bộ kinh nghiệm này.
Tôi thấy khả năng chữa bệnh của tôi đã mở rộng có nghĩa lý không những với ám ảnh sợ hãi và lo âu mà còn đặc biệt là về sự chỉ dẫn cho cái chết và sắp chết, hay nỗi đau đớn. Tôi theo trực giác biết điều sai và hướng đi nào phải chọn trong cách chữa bệnh. Tôi có thể truyền cảm nghĩ an lạc, bình tĩnh và hy vọng. Sau cái chết của Minette, nhiều người khác hoặc sắp chết hoặc có những người có thân nhân bị chết đã tìm đến đễ được giúp đỡ. Nhiều người không có ý muốn biết về Catherine hay tài liệu nói về sự sống và cái chết. Nhưng dù không phổ biến kiến thức riêng này, tôi cảm thấy tôi có thể gửi đi lời nhắn nhủ. Một giọng nói, một sự hiểu biết có thiện cảm về quá trình này, và về những sợ hãi và cảm nghĩ của họ, một cái nhìn, một tiếp xúc, một lời nói - tất cả có thể thông suốt, ở một mứcđộ nào đó, và chạm vào dây cung của hy vọng, về tính chất tinh thần bị bỏ quên, về nhân tính chung, và còn nhiều hơn nữa. Và cho những người có ý muốn biết nhiều hơn nữa, muốn hiểu biết rộng và chia sẻ kinh nghiệm của tôi với Catherine và cho những người khác như thể mở cửa sổ cho một luồng gió mát. Những người đã sẵn sàng thì tỉnh lại. Họ đạt được sự hiểu biết thấu đáo nhanh chóng hơn.
Tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng những thầy thuốc chuyên khoa phải có một tâm hồn cởi mở. Đúng là các công trình khoa học hơn nữa cần phải chứng minh những kinh nghiệm chết và sắp chết, như của Catherine, những công trình thí nghiệm nhiều hơn nữa cũng rất cần thiết trong lĩnh vực này. Các thầy thuốc chuyên khoa cần xét khả năng của sự sống sau khi chết để sát nhập nó vào việc chỉ dẫn của họ. Họ không cần phải sử dụng thôi miên lùi về dĩ vãng, nhưng họ phải có đầu óc cởi mở, chia sẻ kiến thức của mình với bệnh nhân, và không nên coi nhẹ kinh nghiệm của bệnh nhân.
Bây giờ con người bị tàn phá bởi những đe dọa về tính bất tử. Tai họa của bệnh AIDS, sự tàn phá khủng khiếp của (vũ khí) hạt nhân, khủng bố, bệnh tật, và nhiều tai họa lớn treo trên đầu chúng ta và hành hạ chúng ta hàng ngày. Nhiều thiếu niên tin rằng chúng không sống quá hai mươi tuổi. Điều này không thể tưởng tượng được, phản ảnh sự căng thẳng khủng khiếp trong xã hội chúng ta.
Trên mức độ cá nhân, phản ứng của Minette với thông điệp của Catherine rất đáng khuyến khích. Tinh thần của bà được cũng cố, bà cảm thấy hy vọng trước đau đớn vật chất và cơ thể bị tàn phá. Nhưng những thông điệp đó là cho tất cả chúng ta, không chỉ để cho những người sắp chết. Cũng có niềm hy vọng cho tất cả chúng ta. Chúng ta cần nhiều hơn nữa những thầy thuốc và khoa học gia thông báo những Catherine khác, để xác nhận và mở rộng thông điệp của cô. Những câu trả lời là ởđấy. Chúng ta bất tử. Chúng ta lúc nào cũng bên nhau.

No comments:

Post a Comment